Edit: Yeekies Ngày xuất viện hôm ấy, Lâm Thù cố ý không để Cao Tĩnh Ca đến đón, mà tự mình mở cửa khoang lái, cầm vô-lăng đưa Tần Du Trì về nhà. Cao Tĩnh Ca vốn không đồng ý, như cô gái trẻ mới làm mẹ lo lắng thái quá, tính toán từng li từng tí, muốn kề cận chăm sóc cậu từng giây. Nhưng Lâm Thù viện cớ lời bác sĩ dặn, bảo rằng bước đầu tiên của quá trình hồi phục chính là tự lập. Bước tự lập ấy vô cùng quan trọng, Cao Tĩnh Ca nghe vậy đành miễn cưỡng gật đầu, không tới nữa. Tháng tư trôi qua, tiết trời ấm dần, nắng vàng rực rỡ phủ khắp phố phường, thoang thoảng hương vị mùa hè. Lâm Thù đeo kính râm, hít hà mùi hoa cỏ, dẫn Tần Du Trì l3n đỉnh đồi dạo một vòng rồi mới quay xe trở về. Cuối cùng cũng được về nhà, Tần Du Trì kích động đến mức không để Lâm Thù động vào cửa, nhất quyết tự tay nhập mật mã mới chịu. Tích —— Cánh cửa mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khác xa với hình ảnh trong tưởng tượng của Tần Du Trì. Từ cửa vào nhà, vô số hộp quà được gói cẩn thận xếp thành hàng dài, lớn nhỏ đủ loại, những dải ruy-băng lấp lánh và cánh hoa tươi rải rác khắp nơi, tạo nên một khung cảnh rực rỡ. Quà tặng chất đống san sát, Lâm Thù đá nhẹ vài hộp sang bên, nhón chân bước qua khe hở một cách cẩn thận. Cao Tĩnh Ca mà bày trò phù phiếm thế này? Lâm Thù không tin. Vậy thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chang-dam-yeu-nguoi-lan-nua/2769574/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.