🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trên màn hình điện thoại là một tin tức mới, tiêu đề nổi bật: "Diễn biến mới trong vụ bê bối tiểu tam!"

 

Bên dưới là một bức ảnh chụp một người phụ nữ đang nằm, khuôn mặt bị làm mờ đến mức chính mẹ cô ta cũng không nhận ra nổi, may mắn là phía dưới còn có phần mô tả. Ánh mắt của Quyển Quyển nhanh chóng bắt được một từ khóa quan trọng.

 

"Ngũ Thiến?" Cô khẽ thốt lên, đưa tay giật lấy điện thoại.

 

Quyển Quyển cúi đầu đọc tin tức, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình.

 

Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, Lâm Cô Nương mất kiên nhẫn, giật lại điện thoại: "Ngày nào cũng thấy cái mặt này, cô chưa nhìn đủ hả? Được rồi, tôi đã gửi tin cho cô rồi đấy!"

 

... Cái người dán đầy ảnh Ngũ Thiến trong phòng như anh thì có tư cách gì mà nói tôi cơ chứ!

 

Quyển Quyển phải cố gắng lắm mới nuốt lại câu này.

 

Điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem tin tức, đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức ảnh kia.

 

Tiếc là cô chỉ là một người bình thường, không có cái năng lực "trong mắt có che mờ nhưng trong lòng lại thấy rõ ràng" như ai kia.

 

Không sao cả, chuyện nhỏ này không làm khó được cô.

 

Vào giờ nghỉ trưa, Quyển Quyển lên Baidu tìm kiếm bài báo. Lướt xuống một hồi, cô nhấn vào một liên kết.

 

Đó là một diễn đàn nhỏ. Ưu điểm của những diễn đàn nhỏ là để thu hút người đọc, họ thường đăng ảnh chưa qua chỉnh sửa.

 

Ví dụ như bức ảnh trước mặt cô bây giờ. Sau khi lớp che mờ trên khuôn mặt được gỡ bỏ, dung nhan của Ngũ Thiến hiện rõ mồn một.

 

Nhìn thấy người lạ chết và nhìn thấy người quen chết, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

 

Do bị tạt axit, khuôn mặt Ngũ Thiến được quấn chặt bởi những lớp băng trắng dày, chỉ lộ ra đôi mắt mở to tròn xoe. Cô ta vẫn còn rất thích làm đẹp. Mặc dù mặt không thể trang điểm, nhưng móng tay lại sơn đỏ chót, đỏ đến chói mắt, đỏ như chính máu trên người cô ta.

 

Quyển Quyển cố dời ánh mắt đi, nhìn vào thời gian và địa điểm xảy ra vụ án.

 

Tan làm, cô đến hiện trường.

 

Vụ án lớn thế này hiếm khi xảy ra ở thành phố A. Hiện trường đã được căng dây phong tỏa màu vàng, cảnh sát đi đi lại lại xung quanh, đám đông hiếu kỳ bu lại xem.

 

Quyển Quyển len lỏi vào đám người, quan sát bốn phía. Cuối cùng, cô dừng lại trước một cửa hàng, ngẩng đầu nhìn tấm biển quảng cáo hình con cua đối diện.

 

Đêm qua, khi cô nhập vào cơ thể một người xa lạ, người đó chỉ còn chút thoi thóp, ngã xuống đất, trong tầm mắt chỉ có ba thứ: đèn sân khấu, đôi giày da màu tím đỏ và tấm biển quảng cáo hình con cua cách đó không xa.

 

Bây giờ, cô có thể xác định được rồi.

 

Người phụ nữ mà tối qua cô ngẫu nhiên biến thành chính là Ngũ Thiến.

 

Quyển Quyển chậm rãi tiến về phía tấm biển quảng cáo. Con cua trên biển chỉ còn lại một chiếc càng, trông vô cùng tàn tạ. Cửa hàng đóng chặt, trên cửa kính còn dán thông báo cho thuê mặt bằng kèm theo số liên lạc của chủ quán.

 

Một cơn gió thổi qua khiến Quyển Quyển rùng mình.

 

Không biết từ lúc nào, Lâm Cô Nương đã đứng ngay sau lưng cô. Cặp kính không độ khiến ánh mắt anh ta mơ hồ. Anh ta nhìn vào tấm kính, không rõ là đang nhìn cô qua lớp phản chiếu hay chỉ đơn thuần đang nhìn chính mình.

 

Ngay khi Quyển Quyển cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, đang định xoay người tung một cú đấm "Hắc hổ đào tâm" thì anh ta đột nhiên bật cười: "Cô ăn gì chưa?"

 

"Chưa!" Quyển Quyển đáp theo phản xạ rồi nheo mắt đầy cảnh giác: "Anh mời à?"

 

"Ừm!" Anh ta vẫn cười tủm tỉm: "Cô muốn ăn gì, cứ chọn đi, tôi mời!"

 

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!

 

*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

 

Rốt cuộc, Quyển Quyển vẫn đi ăn thịt nướng với anh ta.

 

Là một phàm nhân tầm thường, cô có thể không cần nhiều thứ nhưng không thể không cần thịt.

 

Huống chi, cô không tin thằng nhóc này lại dám giết người giữa ban ngày ban mặt.

 

Ba loại thịt heo, cừu, bò được nướng thơm phức. Quyển Quyển xắn tay áo, ăn uống đầy hào sảng. Cô vừa gắp một miếng thịt đưa lên miệng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Cô Nương cầm một lá xà lách, nhai từng miếng nhỏ một cách chậm rãi. Cô không nhịn được mà sững người, buột miệng hỏi: "Anh là thỏ à?"

 

"Người ta là một người đàn ông đường đường chính chính." Lâm Cô Nương liếc nhìn đống thịt nướng trên bàn, thở dài não nề: "Nhưng mà lượng calo của đống này thực sự quá cao..."

 

"...Đã sợ calo cao, vậy anh còn đến quán nướng làm gì?" Quyển Quyển hỏi.

 

Lâm Cô Nương ngậm một chiếc lá rau trong miệng, ánh mắt có chút u ám nhìn cô: "Còn không phải vì cô sao..."

 

Quyển Quyển hoảng hốt đến mức đánh rơi cả đôi đũa, trợn tròn mắt nhìn anh ta, sợ rằng câu tiếp theo sẽ là một lời tỏ tình.

 

"Xét thấy tôi đối tốt với cô như vậy..." Lâm Cô Nương nhìn sâu vào mắt Quyển Quyển: "Cô có thể giúp tôi một chuyện không?"

 

Một giờ sau, Quyển Quyển vác hai bao gạo leo lên tầng tám.

 

Cô ném bịch gạo xuống sàn với tiếng "rầm" nặng nề, thở hồng hộc như trâu: "Bữa cơm kia coi như trả xong rồi nhé! Lần sau có chuyện tốt như này đừng gọi tôi nữa!"

 

Thế gian này quả nhiên không có bữa ăn nào miễn phí! Không chỉ mệt gần chết, lúc leo lên cầu thang còn bị mấy bác gái trong khu nhìn như thể nữ lực sĩ. Họ còn thân thiện vỗ vai Lâm Cô Nương, cười tít mắt mà bảo: "Cô gái này không tệ đâu! Nhìn chắc nịch lắm, cháu phải tranh thủ đấy!"

 

Biết khen người không vậy? "Chắc nịch" là từ để miêu tả phụ nữ sao? Rõ ràng là để nói về gấu mà!

 

Quyển Quyển giận dỗi định quay đi thì bị Lâm Cô Nương kéo lại.

 

"Đừng đi mà." Anh ta một tay giữ chặt tay cô, tay kia lục túi lấy chìa khóa mở cửa: "Vào uống tách trà đã!"

 

Trong đầu Quyển Quyển chợt lóe lên hình ảnh căn phòng đen trắng cùng bức tường dán đầy ảnh.

 

Cô nhìn bóng lưng anh ta, đột nhiên cảm thấy người trước mặt trở nên xa lạ.

 

Khoảnh khắc đó, một suy nghĩ kỳ lạ nảy lên trong đầu cô. Liệu có khi nào anh ta cố tình giả vờ hết gạo chỉ để dụ cô đến nhà?

 

"Thôi khỏi." Quyển Quyển giật tay ra: "Muộn rồi, không có xe nữa đâu! Tôi về trước đây!"

 

Cô vội vã lao xuống cầu thang không dám quay đầu lại, sợ rằng khi ngoảnh lại sẽ thấy Lâm Cô Nương đang đứng ngay sau lưng mình.

 

Ra khỏi khu chung cư, cô xa xỉ gọi hẳn một chiếc taxi về nhà. Ánh đèn neon hắt lên cửa kính phản chiếu lên mặt cô những gam màu rực rỡ tựa như một chiếc mặt nạ sặc sỡ.

 

Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.

 

Quyển Quyển cúi đầu nhìn màn hình. Là tin nhắn từ Lâm Cô Nương.

 

Lâm Vĩnh Dạ: "Về đến nhà nhớ nhắn tôi một cái nhé, moah moah~"

 

...Còn "moah moah" nữa chứ! Anh ta nghĩ mình mới mười lăm tuổi chắc?!

 

Về đến nhà, Quyển Quyển nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn lại: "Tới rồi! Ngủ đây!"

 

Rồi cô không buồn đợi xem anh ta có trả lời không. Cô mở ngăn kéo, lôi cả chồng album ảnh ra, vứt lên giường, bắt đầu lật từng cuốn một.

 

Sau chuyện tối hôm qua, Quyển Quyển không dám ngủ bừa nữa. Ban đầu định chọn một anh chàng đẹp trai giàu có để an ủi bản thân nhưng khi ngón tay lật giở từng trang album, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh của Ngũ Thiến và Lâm Cô Nương.

 

Đến lúc nhận ra, trên tay cô đã là tấm ảnh của Lâm Cô Nương.

 

Có những người chỉ nên ngắm nhìn từ xa, không thể tiếp cận quá gần.

 

Ví dụ như... Lâm Cô Nương.

 

Nhìn ảnh thì thấy, đôi mắt anh ta đen láy, hàng mi dài rợp, bên má trái có một lúm đồng tiền nhàn nhạt mỗi khi cười nhưng cũng chẳng thể xua đi nét u sầu giữa đôi chân mày.

 

Mà đến gần là một mùi nước hoa nồng nặc.

 

Mỗi lần đi chung thang máy với anh ta, Quyển Quyển đều cố nhịn thở, cảm giác như nếu hít vào sẽ bị ngạt chết ngay lập tức. Sau một thời gian cũng quen, sống lâu trong chợ cá thì làm sao thấy hôi nữa?

 

Quyển Quyển từng nghĩ đó là tật xấu duy nhất của anh ta. Nhưng giờ nhìn tấm ảnh trên tay, cô lắc đầu.

 

"Đời thực cũng như game vậy." Cô lẩm bẩm: "Trước khi lật bài ngửa, chẳng ai biết ai là ai."

 

Nói xong, cô nhét tấm ảnh của Lâm Cô Nương xuống dưới gối.

 

Lúc này đã là mười một giờ đêm.

 

Mười mấy phút sau, cô tỉnh dậy trong phòng của Lâm Cô Nương.

 

Cô xuống giường, đi quanh phòng kiểm tra một lượt, ngay cả gầm giường cũng soi đèn pin tìm kiếm nhưng chẳng phát hiện ra chiếc camera nào.

 

Cô phủi bụi trên tay, bước đến bức tường dán đầy ảnh.

 

Trên đó vẫn phủ tấm rèm.

 

Quyển Quyển đưa tay ra, giữa chừng lại chần chừ rụt về.

 

Nếu tối qua, khi Ngũ Thiến chết, Lâm Cô Nương thực sự có mặt...

 

Vậy thì, bức tường này có lẽ sẽ dán thêm một tấm ảnh mới.

 

"Chứng minh bản thân đi." Quyển Quyển thầm nghĩ: "Chứng minh anh chỉ là một kẻ b**n th** thích rình trộm nhà vệ sinh nữ, chứng minh anh chỉ là một gã ẻo lả nghiện nước hoa, chứng minh anh không phải kẻ giết người..."

 

Nghĩ đến đây, cô hít sâu một hơi, dứt khoát giật tấm rèm xuống.

 

Bức tường trống trơn.

 

Những bức ảnh dày đặc trước kia không còn nữa.

 

Giữa khoảng tường trắng toát chỉ có duy nhất một tấm ảnh mới.

 

Không phải ảnh của Ngũ Thiến.

 

Mà là ảnh của Quyển Quyển.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.