🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phòng bếp, biệt thự nhà họ Lý.

 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mộ Chiếu Bạch ngồi xổm bên thùng rác, đôi tay đeo găng cẩn thận lật tìm từng món đồ bên trong. Công việc này hoàn toàn không hợp với khí chất của anh, khiến anh trông chẳng khác nào một con mèo Ba Tư trắng muốt đang dùng móng vuốt bới tung thùng rác.

 

Trong thùng rác có vỏ khoai lang vừa bị gọt cho thấy tối nay ít nhất sẽ có một món ăn làm từ khoai lang. Bên dưới lớp vỏ khoai là một đống vỏ trứng vỡ vụn, những mảnh vỏ còn dính chút lòng đỏ lấp lánh.

 

Anh vẫn tiếp tục tìm kiếm thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Đã tìm được chứng cứ chưa?"

 

Mộ Chiếu Bạch sững người, quay đầu lại, chỉ thấy một dáng hình trắng muốt như ánh trăng rực rỡ, phản chiếu vào đôi mắt anh.

 

Quyển Quyển chống tay lên đầu gối, cúi người nhìn.

 

Do tư thế này, cổ áo ngủ rộng lỏng lẻo rũ xuống, để lộ đường cong tròn trịa bên trong, tựa như hai bờ cát nhấp nhô trên mặt nước.

 

"Cô!" Mộ Chiếu Bạch giật mình, phản xạ có điều kiện muốn cởi áo khoác trùm lên người cô.

 

Một giọng nói đầy châm chọc đột nhiên vang lên từ phía sau Quyển Quyển: "Cảnh sát thời nay đều hạ lưu như thế sao?"

 

Tiểu Đao ngậm điếu thuốc trong miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Vừa nhìn thấy con gái đã vội c** đ*?"

 

Mộ Chiếu Bạch mới cởi áo được một nửa, giờ cởi tiếp cũng không được, không cởi cũng chẳng xong, chỉ có thể bất lực nhìn đối phương.

 

Không biết vì sao, tên luật sư này lại có thái độ vô cùng khó chịu với anh.

 

Ngược lại, nghi phạm bên cạnh thì lại quá mức thân thiện.

 

"Người ta gọi đây là phong độ quý ông!" Quyển Quyển lập tức phản bác Tiểu Đao, sau đó quay sang Mộ Chiếu Bạch, ánh mắt đầy thiện chí: "Sao anh không cởi nữa? Đeo găng tay bất tiện à? Có cần tôi giúp không?"

 

Cô vốn là người giỏi hành động hơn lời nói. Câu còn chưa dứt, bàn tay đã vươn ra, định giúp anh cởi áo.

 

Mộ Chiếu Bạch bị hành động chủ động của cô dọa sợ, vội vàng lùi lại một bước, vành tai hơi đỏ lên, lắp bắp nói: "Tôi tự làm được..."

 

Phía sau Quyển Quyển vang lên một tiếng cười khẽ không hề che giấu.

 

Hai người cùng quay đầu nhìn lại, Tiểu Đao vẫn giữ nụ cười chế nhạo trên môi, lồng ngực khẽ rung lên theo tiếng cười, điếu thuốc trên miệng khẽ lắc lư.

 

"Xin lỗi nhé, hai người chọc cười tôi rồi... tiếp tục đi, đừng ngừng lại."

 

Bị cười nhạo thế này, ai còn tiếp tục nổi chứ!

 

"Nếu không tiếp tục nữa, vậy có thể mời anh ra ngoài không?" Tiểu Đao nhìn Mộ Chiếu Bạch, sau đó quét mắt sang hai viên cảnh sát khác: "Ồ, cả các anh nữa."

 

"Người nên ra ngoài là anh." Mộ Chiếu Bạch nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Mong anh đừng cản trở chúng tôi thu thập chứng cứ."

 

Đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích anh, anh cũng không thể cứ nhẫn nhịn như Bồ Tát mãi được.

 

"Haha, chứng cứ?" Tiểu Đao càng cười nhạo, dùng chân đá nhẹ vào thùng rác bên cạnh: "Anh đang nói đến vỏ khoai lang hay vỏ trứng vậy?"

 

"..." Mộ Chiếu Bạch.

 

"Hơn nữa, anh cũng biết rõ rồi đấy. Cho dù có đào cả tấn thịt trong bếp ra thì đã sao? Chỉ cần trong đó không có độc, thân chủ của tôi vẫn vô tội." Khói thuốc lượn lờ, Tiểu Đao thu lại nụ cười, khoanh tay, thể hiện thái độ ngạo mạn của một kẻ làm chủ: "Ra ngoài."

 

Thái độ ngang tàng này khiến đám cảnh sát tức điên. Một viên cảnh sát cao to xắn tay áo, hùng hổ bước tới, trông như muốn cho anh một bài học.

 

Tiểu Đao ngậm điếu thuốc, cười khẩy, hệt như một con quỷ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

 

"Đủ rồi!"

 

Đúng lúc này, Mộ Chiếu Bạch chen vào giữa, ngăn cản đồng nghiệp: "Ở đây cũng kiểm tra xong rồi, chúng ta sang chỗ khác xem thử."

 

"Sợ hắn làm gì?" Đồng nghiệp kia đầy bất mãn, bị kéo đi mà vẫn không ngừng lầm bầm chửi rủa. Khi thì trách Tiểu Đao láo lếu, khi lại oán trách Mộ Chiếu Bạch nhu nhược.

 

Chờ đến khi tiếng chửi bới cùng bước chân xa dần, Tiểu Đao ném chiếc áo khoác ướt sũng lên lưng ghế, nhấc điếu thuốc, chỉ về phía đống dụng cụ nấu ăn: "Bắt đầu đi."

 

Quyển Quyển: "Anh làm mẫu trước đi."

 

Tiểu Đao cười cười, ngậm lại điếu thuốc, thong thả xắn tay áo, để lộ hai cánh tay rắn chắc.

 

Ba phút sau.

 

"Trứng đâu!!" Tiểu Đao gầm lên.

 

Trong thời khắc quan trọng, trong khoảnh khắc lịch sử này, anh phát hiện ra một sự thật bi thảm: hết trứng rồi!

 

Tiểu Đao như một con chó ba đầu bước ra từ địa ngục, lật tung cả gian bếp. Cuối cùng, đôi mắt bừng lửa giận, nhìn chằm chằm Quyển Quyển.

 

"Chúng ta có trứng mà." Quyển Quyển nhếch mép cười, liếc xuống phía dưới anh.

 

"......"

 

Tiểu Đao tiến lên một bước, siết cằm cô, kéo gương mặt xinh đẹp đến sát mình, nở nụ cười nguy hiểm: "Sao? Hóa ra cô muốn ăn trứng của tôi à?"

 

Dưới ánh mắt hoảng hốt của Quyển Quyển, anh buông tay, lùi lại một bước, tựa lưng vào tủ lạnh, chậm rãi hút thuốc.

 

"Muốn ăn thì tự dùng miệng mình." Anh phả ra một làn khói, giọng điệu mơ hồ: "Đừng dùng miệng người khác."

 

Phản ứng đầu tiên của Quyển Quyển là: Mẹ kiếp, lưu manh thật! Nhưng ngay sau đó, cô giật mình. Cái quái gì mà "dùng miệng mình, đừng dùng miệng người khác"? Anh có ý gì?

 

Nhận ra ánh mắt dò xét của cô, Tiểu Đao bật cười, nụ cười vừa ranh mãnh vừa cuốn hút: "Thật ra, tôi có một kỹ năng đặc biệt."

 

"Kỹ năng gì?" Quyển Quyển hỏi.

 

Tiểu Đao từng bước tiến về phía cô, không biết vô tình hay hữu ý mà đi rất chậm. Mỗi bước chân đều mang theo áp lực như một con chó săn tiếp cận con mồi.

 

Quyển Quyển bị ép đến góc bếp, không còn đường lui.

 

"Có lẽ cô chưa biết, lưỡi tôi rất nhạy." Anh cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười mê hoặc: "Dù là rượu vang hay trái cây, chỉ cần nếm một chút, tôi đều biết nơi sản xuất và năm thu hoạch."

 

Dứt lời, anh nắm lấy tay Quyển Quyển, đưa vào miệng cắn một cái.

 

Hàm răng sắc nhọn cọ nhẹ lên ngón tay cô, giọng nói trở nên mơ hồ: "Xuất xứ: thành phố A, năm sản xuất: 21, con giáp: Hổ, nhóm máu: O. Mức lương: 1500. Sở thích: trứng ốp la và thịt dê xiên nướng. Mùa hè c** tr*n chơi game, mùa thu c** tr*n ăn bún cay..."

 

Quyển Quyển trợn to mắt, hét lên: "Không thể nào!"

 

Tiểu Đao thầm nghĩ, đương nhiên là không thể rồi. Anh là con người bình thường, đào đâu ra cái kỹ năng quái dị này chứ?

 

Tất cả thông tin đó đều là bỏ tiền và công sức để thu thập!

 

Dù nghĩ vậy nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô. Anh thả lỏng hàm, để lại dấu răng mờ nhạt trên ngón tay cô, môi khẽ nhếch lên: "Có gì mà không thể?"

 

Lời này làm Quyển Quyển nghẹn họng. Đúng vậy, có gì mà không thể?

 

Cô có thể có năng lực đặc biệt khi ngủ, vậy tại sao người khác lại không thể có năng lực đặc biệt để tán gái?

 

Một kỹ năng chỉ cần l**m một cái là biết giới tính, tuổi tác, địa chỉ nhà, thậm chí cả chuyện từng phẫu thuật thẩm mỹ hay chưa... Đúng là vừa lưu manh vừa bá đạo!

 

Không, vẫn có gì đó sai sai!

 

"Người anh đang nói không phải tôi!" Quyển Quyển lắc đầu.

 

Cô và Thẩm Lục Từ không phải chị em sinh đôi, sao có thể cùng nơi sinh, cùng lớn lên, cùng tuổi, cùng nhóm máu, thậm chí lương cũng giống nhau? Dù là song sinh cũng không đến mức sở thích giống hệt nhau chứ!

 

Nghĩ vậy, Quyển Quyển không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào môi Tiểu Đao.

 

Chẳng lẽ cái lưỡi này... thực sự có thể nếm ra sự thật?

 

Tiểu Đao cũng nhìn cô, tay phải chậm rãi nâng cằm cô lên, đôi mắt đen sắc bén như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tâm can cô.

 

"Vậy cô là ai?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.