"Trước khi đến nhà tôi, cô ta từng làm bảo mẫu cho năm người khác." Lý Thành Hải nhìn Quyển Quyển, nhếch miệng cười: "Giờ tôi hỏi cô, năm người đó đang ở đâu?"
Quyển Quyển im lặng. Câu hỏi này, cô làm sao trả lời được?
"Ha ha, tôi vẫn luôn giúp cô giữ kín bí mật này." Lý Thành Hải quay đầu nhìn Mộ Chiếu Bạch, chậm rãi nói: "Để tôi nói cho anh biết, cả năm người đó đều mất tích rồi. Sống không thấy người, chết không thấy xác."
Nói xong, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Quyển Quyển, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào: hối hận, hoảng sợ hay chột dạ.
Nhưng trong mắt hắn chỉ phản chiếu lại nụ cười của cô gái ấy.
Cô cười rạng rỡ, thậm chí có thể nói là vui vẻ. Cô nhìn hắn, nhẹ giọng bảo: "Tôi đã nhắc trước rồi mà, tôi không phải người tốt."
Khoảnh khắc đó, đừng nói là Lý Thành Hải, ngay cả những người xung quanh cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiểu Đao bỗng nhiên quay đầu phả một làn khói thuốc vào mặt Quyển Quyển, khiến cô bị sặc ho liên tục, nước mắt rưng rưng.
"Lại là kiểu cáo buộc vô căn cứ này." Anh nhét hai tay vào túi quần, đầu hơi cúi xuống, mắt thì lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Thành Hải: "Có bằng chứng không?"
Lý Thành Hải cười, giọng điệu chắc nịch: "Tất nhiên là có."
Vài phút sau, mọi người tập trung lại trong thư phòng.
Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng, ánh sáng phản chiếu lên bức tranh Phryne trước Areopagus treo trên tường.
"Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904140/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.