Tiểu Đao là người đã kinh qua bao việc, dù trong lòng có chút hoảng nhưng mặt vẫn bình tĩnh như không, thản nhiên đáp: "À, hôm qua anh ấy uống say, về đến nhà thì đi nhầm phòng. Cháu gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải đổi phòng cho anh ấy ngủ."
Mẹ Tiểu Đao "ồ" một tiếng: "Vậy à, vậy thì làm phiền cháu rồi. Mà này, cháu ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn cùng bác đi."
Tiểu Đao trầm mặc vài giây, chậm rãi lên tiếng: "Không phải bác mua cho Tiểu Đao sao?"
"Nó là đàn ông, không ăn sáng cũng chẳng chết được, cháu đừng lo cho nó." Mẹ Tiểu Đao thân thiết khoác tay anh, kéo thẳng về phía phòng con trai mình.
Đây là mẹ ruột à?
Tiểu Đao đờ đẫn đi theo sau đối phương, vào phòng rồi thì tự giác kéo ghế ra giúp bà. Sau đó, anh lấy sữa đậu nành và quẩy từ trong túi ra, còn ly cà phê duy nhất thì đặt trước mặt bà, mở nắp bỏ vào hai viên đường.
"Sao cháu biết bác thích uống cà phê buổi sáng?" Mẹ Tiểu Đao nhận lấy ly cà phê, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Tiểu Đao hoàn hồn, trả lời: "Là Tiểu Đao nói với cháu."
"Nó ngay cả chuyện này cũng nói với cháu à?" Mẹ Tiểu Đao bật cười, vừa uống cà phê vừa ra hiệu cho Tiểu Đao ngồi xuống, sau đó quan sát anh từ trên xuống dưới.
Ánh mắt đó khiến toàn thân Tiểu Đao cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng so với những câu hỏi tiếp theo của bà, anh thà chịu đựng ánh mắt này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904145/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.