Tiểu Đao nhìn Quyển Quyển với gương mặt vô cảm, chậm rãi đưa một tay về phía cô.
Quyển Quyển sợ anh sẽ tiện tay quẳng mình đi, vội phát huy hết tiềm năng trong người, bám riết lấy anh như một con khỉ, nhanh nhảu leo dọc theo chân lên: "Có kẻ xấu đang đuổi theo Quyển Quyển, Quyển Quyển sợ lắm! Cha mau ôm con thật chặt đi!"
Cánh tay đang đưa ra của Tiểu Đao khựng lại một giây rồi lập tức kéo cô ra sau lưng. Tay kia thẳng tắp đẩy vào ngực Lý Chí Bằng, khóe miệng ngậm điếu thuốc, gương mặt âm trầm, lạnh giọng chất vấn: "Muốn làm gì?"
Lý Chí Bằng bị anh xô lùi liên tiếp, loạng choạng mới đứng vững được, ánh mắt đầy cảnh giác: "Tôi cũng muốn hỏi anh! Anh định làm gì con gái tôi? Mau trả nó lại cho tôi!"
Người qua đường bắt đầu ngừng chân, vây quanh xem náo nhiệt.
Tiểu Đao khoanh tay trước ngực, bật ra một tràng cười lạnh. Quyển Quyển ôm chặt lấy chân anh, cũng bắt chước cười lạnh theo, y như cáo mượn oai hùm.
"Đứa bé bảy, tám tuổi rồi, anh tưởng nó ngốc chắc?" Tiểu Đao ngậm thuốc, cúi xuống nhìn Quyển Quyển, giọng lạnh mà sắc: "Nói đi, cha là gì của con?"
"Là người cha anh minh thần võ nhất của con!" Quyển Quyển ngẩng khuôn mặt trẻ thơ, nụ cười vừa ngây thơ vừa rạng rỡ.
"Ngoan." Khóe môi Tiểu Đao nhếch lên, ánh mắt lóe vẻ hài lòng: "Con cũng là cô con gái xinh đẹp, đáng yêu nhất của cha."
Hai người đồng thời quay sang nhìn Lý Chí Bằng đang trố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904179/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.