🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Cố gắng lên!"

 

Sao thế này? Quyển Quyển khó nhọc mở mắt, tầm nhìn mơ hồ, ngực bỏng rát như lửa thiêu. Cô đang ở trong thân xác Mộ Chiếu Bạch nhưng không phải trong phòng anh mà ở ghế sau một chiếc xe.

 

Giọng người lái dồn dập, đầy lo lắng: "Sắp tới rồi, cố gắng chịu chút nữa!"

 

Trái tim Quyển Quyển chùng hẳn xuống. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng không nổi, chỉ run rẩy nâng tay đặt lên lồng ngực đau nhói, lẩm bẩm: "Tôi... trúng đạn rồi à?"

 

Vị đắng nghẹn tràn đầy khoang miệng.

 

Tuy cô đã sớm nhìn ra gương mặt Mộ Chiếu Bạch mang cái tướng "sẽ vì công vụ mà hy sinh"... nhưng thật không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh đến thế.

 

"Khụ... khụ..." Cô nghiêng người, môi hướng xuống đất, cổ họng ngọt lịm, như thể sắp phun ra một ngụm máu liệt sĩ.

 

"Không được!" Đội trưởng ở ghế trước quát lớn, giọng lạc đi: "Xin cậu đấy! Xuống xe rồi hãy ói!"

 

Quyển Quyển: "Ọe..."

 

Xe phanh gấp dưới nhà Mộ Chiếu Bạch. Đội trưởng lao xuống mở cửa, vừa bị mùi trong xe xộc ra xém lùi mấy bước, vừa càm ràm: "Tạo nghiệp quá đi mất! Không uống được thì đừng có uống... haiz..."

 

Một cặp vợ chồng già hốt hoảng chạy xuống, vội đỡ lấy cô từ tay ông ta, vừa liên tục xin lỗi, vừa cảm ơn rối rít.

 

Quyển Quyển mơ mơ màng màng, ngay cả "tạm biệt" cũng không kịp thốt ra. Cô dựa vai hai người dìu đi, loạng choạng lên lầu. Cửa vừa mở, một con mèo Ba Tư trắng thanh thoát tiến lại gần, ngửi cô hai cái rồi chê bai bỏ đi.

 

Được dìu vào phòng, Quyển Quyển mới để ý căn phòng chẳng lớn, một giá sách chiếm trọn nửa bức tường. Sau lớp kính là hàng trăm cuốn sách chen chúc đủ bìa, đủ màu, đủ kiểu chữ, tỏa ra thứ mùi đặc trưng của giấy mực cũ kỹ, không phải hương gỗ thô mộc mà là hương vị cổ xưa, đầy hoài niệm.

 

Bị hương sách thu hút, Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn kỹ. Bên trong, ngoài sách còn có cả hàng dài sổ tay, có cái ghi ngày tháng như nhật ký, có cái lại ghi tên người: Trần Tri Triều, Mộ Chiếu Nhu, Lộc Lộ... Lâm Phức.

 

Quyển Quyển như chợt tỉnh rượu.

 

Cô đứng sững trước tủ kính, nhìn chằm chằm cái tên ấy, quyển sổ bìa đen ấy.

 

"Đừng xem nữa." Một bàn tay dịu dàng vỗ sau gáy cô, giọng người phụ nữ đứng bên ân cần: "Công việc thì bao giờ chẳng làm được? Lo giữ sức khỏe trước đã."

 

Quyển Quyển lắc lắc đầu, bị vỗ như thế, cơn buồn nôn lại dâng trào. Cô tiếc nuối liếc lần cuối về phía quyển sổ rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường, khép mắt.

 

Đêm ấy trôi qua yên ả.

 

Ngày hôm sau, trên đường tan ca về, Quyển Quyển rẽ vào một tiệm ảnh, đưa điện thoại cùng dây cáp cho ông chủ: "Giúp tôi rửa mười tấm ảnh."

 

Ông chủ nhanh chóng làm xong, cúi nhìn tấm hình, lại ngẩng lên cười: "Bạn trai cô à? Đẹp trai đấy."

 

Ảnh chụp Mộ Chiếu Bạch cúi đầu ăn thịt nướng.

 

Sau vụ Lâm Vĩnh Dạ, hai người từng hẹn ăn ở quán nướng, cô theo thói quen tiện tay bấm một tấm, không ngờ bây giờ lại hữu dụng đến thế.

 

Tối về, cô đặt chồng ảnh lên tủ đầu giường, ngay cạnh ảnh Tiểu Đao. Dưới ánh đèn, bóng cô hắt lên hai hàng ảnh: một bên sáng rực, một bên tối mờ.

 

Sau lưng bỗng vang lên một giọng: "Người em thích sao?"

 

Quyển Quyển quay đầu thấy Tiểu Đao chẳng biết đứng sau lưng từ bao giờ, ánh mắt anh từ từ rời khỏi ảnh, dừng lại trên cô, bình thản.

 

"Đừng nghĩ nhiều." Cô đáp: "Người tôi thích... không phải con người."

 

Nói rồi, cô thò tay dưới gối, lôi ra một mô hình Tề Thiên Đại Thánh, lắc lắc trước mặt anh: "Đây mới là chồng tôi Tôn Ngộ Không, Tề Thiên Đại Thánh!"

 

Tiểu Đao khoanh tay, mặt không cảm xúc nhìn cô.

 

Động tác lắc mô hình của Quyển Quyển dần chậm lại. Cô ôm Tề Thiên vào ngực, ngẩng lên hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"

 

"Giáng Sinh này em có hẹn chưa?" Tiểu Đao hỏi.

 

"Tôi có rồi." Quyển Quyển trả lời.

 

"Huỷ đi." Tiểu Đao nói: "Anh mời em ăn nướng buffet."

 

Khóe miệng Quyển Quyển lập tức ứa nước, trong đầu hiện ra một cái cân: bên trái là Lục Lục, bên phải là thịt nướng. Cân nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng cô lau vội vệt nước dãi, rút điện thoại: "Đợi chút, để tôi hỏi đã."

 

Ngay sau đó, Thẩm Lục Từ đang đắp mặt nạ chuẩn bị ngủ nhận được tin nhắn từ cô.

 

Tin nhắn viết: "Anh Đao bảo Giáng Sinh mời chúng ta đi ăn nướng, đồng ý không?"

 

Thẩm Lục Từ giận bùng trời, xé phăng miếng mặt nạ, hai bàn tay cào phím lia lịa, nhắn trả lời: "Đuổi anh ta đi! Tớ mời cậu ăn!"

 

Quyển Quyển thở dài, đặt điện thoại xuống, tiếc nuối nói với anh Đao: "Lục Lục không chịu rồi... Anh tự trải qua Giáng Sinh một mình đi."

 

Nghe cái tên đó, lông mày Tiểu Đao lập tức nhíu chặt. Anh chậc một tiếng, cúi xuống rút điếu thuốc từ bao, vừa ngậm vào miệng vừa cắm đầu đi ra cửa, lẩm bẩm gì đó, nhưng Quyển Quyển chẳng buồn để ý. Tâm trí cô giờ đã hoàn toàn đặt ở chuyện khác.

 

Dù có xảy ra chút gián đoạn cũng không ngăn nổi kế hoạch tối nay.

 

Cô đưa tay sang tủ đầu giường, ngón tay dừng lại trên chồng ảnh của Mộ Chiếu Bạch, rút ra tấm trên cùng.

 

Đèn tắt. Quyển Quyển ôm ảnh anh vào gối, nhắm mắt lại.

 

Mười mấy phút sau, cô tỉnh trong thân thể Mộ Chiếu Bạch. Bật đèn bàn, cô xoay người ngồi dậy, nhanh chóng đi về phía tủ sách, rút ra quyển sổ bìa đen có tên "Lâm Phức", ôm về bàn, vừa lật vừa đọc.

 

Ánh đèn cam vàng hắt lên trang giấy, dòng chữ ngay ngắn hiện rõ.

 

Trong đó là chi tiết ghi chép những lần gặp mặt giữa Mộ Chiếu Bạch và Lâm Phức.

 

Cả lời khai của Lâm Phức.

 

Đặc biệt là đoạn liên quan đến nhân cách nữ trong cơ thể cậu: xinh đẹp, tàn bạo, giết người không ghê tay.

 

Quyển Quyển lặng lẽ lật từng trang, mặt ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng môi ngày càng mím chặt, tiếng giấy sột soạt cũng dần nặng nề hơn.

 

Rồi âm thanh bỗng dừng hẳn. Trang tiếp theo trắng tinh.

 

Nhưng sẽ không mãi trống rỗng. Chỉ cần bọn họ tiếp tục gặp mặt, những ghi chép mới sẽ lại xuất hiện.

 

Quyển Quyển cầm bút trên bàn, bật ngòi, hạ xuống trang trắng. Nhưng đầu bút chỉ để lại một vệt mực đen nhỏ, rồi khựng lại, chậm rãi thu về.

 

Cô không thể viết. Cô không thể nói.

 

Bởi từng chữ cô viết ra, từng lời cô thốt lên, cuối cùng chỉ chứng minh một điều: Lâm Phức nói đúng. Trong thân thể cậu thật sự có một người khác, chứ không phải một nhân cách khác.

 

Trầm mặc hồi lâu, Quyển Quyển cất bút, nhét quyển sổ lại chỗ cũ, tắt đèn bàn, lặng lẽ nằm xuống.

 

"Tôi không thể nói." Cô khẽ khàng nhắm mắt, thì thầm: "Vậy để người khác nói."

 

Vài ngày sau, Mộ Chiếu Bạch đến bệnh viện thăm Lộc Lộ. Cô gái lại rơi vào hôn mê thành người thực vật.

 

"Hi." Ngoài cửa sổ, vầng trăng bạc treo cao. Trên giường bệnh, cô gái gầy gò quay mặt lại, đôi mắt trong veo như nai con, sáng và ngây thơ, nhìn anh. Giọng cô nhẹ như chờ đợi từ lâu: "Anh đến rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.