"Cố gắng lên!"
Sao thế này? Quyển Quyển khó nhọc mở mắt, tầm nhìn mơ hồ, ngực bỏng rát như lửa thiêu. Cô đang ở trong thân xác Mộ Chiếu Bạch nhưng không phải trong phòng anh mà ở ghế sau một chiếc xe.
Giọng người lái dồn dập, đầy lo lắng: "Sắp tới rồi, cố gắng chịu chút nữa!"
Trái tim Quyển Quyển chùng hẳn xuống. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng không nổi, chỉ run rẩy nâng tay đặt lên lồng ngực đau nhói, lẩm bẩm: "Tôi... trúng đạn rồi à?"
Vị đắng nghẹn tràn đầy khoang miệng.
Tuy cô đã sớm nhìn ra gương mặt Mộ Chiếu Bạch mang cái tướng "sẽ vì công vụ mà hy sinh"... nhưng thật không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh đến thế.
"Khụ... khụ..." Cô nghiêng người, môi hướng xuống đất, cổ họng ngọt lịm, như thể sắp phun ra một ngụm máu liệt sĩ.
"Không được!" Đội trưởng ở ghế trước quát lớn, giọng lạc đi: "Xin cậu đấy! Xuống xe rồi hãy ói!"
Quyển Quyển: "Ọe..."
Xe phanh gấp dưới nhà Mộ Chiếu Bạch. Đội trưởng lao xuống mở cửa, vừa bị mùi trong xe xộc ra xém lùi mấy bước, vừa càm ràm: "Tạo nghiệp quá đi mất! Không uống được thì đừng có uống... haiz..."
Một cặp vợ chồng già hốt hoảng chạy xuống, vội đỡ lấy cô từ tay ông ta, vừa liên tục xin lỗi, vừa cảm ơn rối rít.
Quyển Quyển mơ mơ màng màng, ngay cả "tạm biệt" cũng không kịp thốt ra. Cô dựa vai hai người dìu đi, loạng choạng lên lầu. Cửa vừa mở, một con mèo Ba Tư trắng thanh thoát tiến lại gần, ngửi cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904194/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.