"Ý em là, Lâm Phức bị tâm thần phân liệt?" Trong khoang đu quay, Tiểu Đao hỏi: "Từ ba năm trước, cậu ta đã phân tách ra sáu nhân cách?"
"Giống như Billy 24 vậy." Quyển Quyển đáp: "Tên tội phạm đầu tiên trong lịch sử Mỹ được tuyên vô tội vì đa nhân cách. Trong cơ thể hắn có đến 24 nhân cách, mỗi người lại có giới tính, độ tuổi, tính cách, sở thích, thậm chí ký ức khác nhau... Trường hợp của Lâm Phức đâu khác mấy, đúng không?"
Tiểu Đao sờ cằm, tóm gọn lại thông tin vừa nghe: "Nói cách khác, năm đó em ngủ mà chẳng xem lịch, liền xuyên vào cơ thể một kẻ tâm thần phân liệt, rồi còn xui xẻo bị cuốn vào cuộc nội chiến của sáu nhân cách. Một trong số đó giết sạch các nhân cách còn lại, cuối cùng chiếm quyền khống chế thân thể... Và nhân cách đó là một linh mục?"
Quyển Quyển bật cười lạnh: "Giờ hắn ta gọi là Lâm Phức."
Ba năm trước, sau khi cuộc chiến nhân cách chấm dứt.
Linh mục... không, bây giờ nên gọi là Lâm Phức.
Hắn lặng lẽ ngồi đó rất lâu. Giọng nói của thiếu nữ kia không còn vang lên nữa, như một ảo giác, như một lần thính giác dối trá. Trong phòng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ hắn Tạ Phù, vang lên từng hồi.
Lâm Phức cúi đầu, ánh mắt nghiêng về phía Tạ Phù. Bất chợt, hắn buông tay. Cái chân ghế dính đầy máu rơi xuống đất làm Tạ Phù giật thót vai, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Là ai?" Lâm Phức trưng ra vẻ mặt kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904207/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.