Lâm Phức từ chối trả lời câu hỏi đó.
"Bây giờ không phải lúc để bàn chuyện ấy đâu." Hắn nói vẻ đĩnh đạc: "Trước hết mình nghĩ cách thoát ra đã."
"Giao cho tôi." Quyển Quyển tiện thể đề nghị: "Một mình tôi đánh thắng hai người, cậu nhường thân thể cho tôi, tôi sẽ chém một đường máu mà xông ra."
Thân thể mượn đi như tiền đã cho vay, đời này chắc khó đòi nên Lâm Phức không do dự từ chối: "Dù đã giết được một tên, nhưng còn bốn tên nữa. Dù cô đánh được hai, còn lại hai tên kia tính sao?"
Quyển Quyển đùa một câu: "Thì để mẹ cậu giữ chân họ?"
Lâm Phức ngẩng mặt, liếc về phía Tạ Phù. Không biết bà tỉnh từ lúc nào, cũng không rõ đã nhìn, đã nghe bao lâu, khoảnh khắc đôi mắt chạm nhau, Tạ Phù vội cúi gằm, hàm răng run bần bật.
"Ý hay." Lâm Phức nhìn bà một lúc, thì thầm: "Thế thì cứ làm theo lời cô nói."
Nói xong, hắn bước về phía Tạ Phù. Bà như con gián to vừa thấy thuốc trừ sâu, bò loạn cả người, nhưng phòng chật, bà nhanh chóng bị Lâm Phức đẩy đến góc, run rẩy, tiến thoái lưỡng nan. Một bóng người từ phía đối diện trườn tới, chậm rãi phủ lên bà.
Lâm Phức đứng trước mặt bà, từ tốn xuống ngồi xổm, đưa tay vuốt mặt bà.
Quyển Quyển nhìn thấy hắn như đang giảng đạo, lẩm bẩm với Tạ Phù: "Mẹ ơi, mẹ muốn sống tiếp không?"
Tạ Phù gật đầu rồi lại lắc, ánh mắt hoảng loạn: "Mẹ làm không được! Mỗi việc mở nắp chai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904208/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.