Lâm Phức ngoan ngoãn bước ra ngoài, rồi chứng kiến một màn tranh cãi.
"Anh định làm gì?" Tạ Phù hét lên: "Chẳng lẽ định giết nó thật à?"
"Tao đã vì mày mà giết cả em ruột mình." Đầu trọc mặt đầy máu, ánh mắt hung dữ: "Đến lượt mày, ngay cả con trai chồng cũ mày cũng không nỡ bỏ sao?"
Bị gã quát, Tạ Phù sợ tới mức không dám cất tiếng.
Trong lúc họ cãi nhau, Lâm Phức quan sát kỹ xung quanh. Căn phòng như vừa trải qua một cuộc thảm sát: máu loang khắp nơi, những tên bắt cóc nằm la liệt. Kẻ dụ dỗ Tạ Phù đến, tên tiểu bạch kiểm chết thảm nhất, đầu hắn nát như quả dưa hấu, bị con dao to trong tay đầu trọc chém toạc.
Lâm Phức quay sang nhìn đầu trọc: "Ông không thể giết tôi."
Đầu trọc cười lạnh, chẳng thèm để tâm.
"Pháp y sẽ xác định được thời điểm tử vong." Lâm Phức nhìn thẳng vào gã, nói nghiêm túc: "Nếu ông giết tôi bây giờ thì thời điểm tử vong của tôi sẽ được xếp sau mấy tên kia."
"Vậy thì sao?" Đầu trọc cười khẩy: "Mẹ mày sẽ làm chứng cho tao, kẻ giết mày là bọn bắt cóc, tao..." Gã nói tới đó bỗng nghẹn.
"Cuối cùng cũng hiểu rồi à?" Lâm Phức bật cười.
Đầu trọc cau mặt, nhìn chằm chằm đầy thù hằn. Chỉ một giây sau, gã tát một bạt tai vào Lâm Phức, đánh hắn ngã lăn xuống đất.
"Đồ nhãi ranh!" Đầu trọc túm tóc Lâm Phức, lôi hắn dậy: "Dám đe dọa tao à?"
Trong tiếng la hét hỗn loạn của Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904209/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.