Khi vòng quay khổng lồ dừng lại, những đôi nam nữ, già trẻ lớn bé lục tục bước ra khỏi khoang.
Tiểu Đao đi trước, đôi bốt Martin giẫm xuống đất vang "cộp" một tiếng, anh xoay người, đưa tay ra về phía Quyển Quyển.
Phí hoài cái dáng vẻ phong độ ấy, Quyển Quyển tự mình nhún nhảy bước ra, gối hơi chùng xuống, "rầm" một tiếng hai chân chạm đất. Đứng thẳng người dậy, cô thấy anh vừa lắc đầu vừa thuận tay đặt bàn tay ấy lên trán.
Hai người đứng kề vai nhau, Quyển Quyển ngẩng lên nhìn vòng quay sáng lấp lánh trên cao.
Tiểu Đao đứng bên cạnh, ngắm cô.
"Có chuyện này anh chưa hiểu..." Anh hỏi: "Lâm Phức... ý anh là linh mục ấy, sao cậu ta biết tên em?"
Quyển Quyển đút hai tay vào túi, ấp a ấp úng: "Người có lúc trượt chân, ngựa có lúc vấp vó... à không! Là người có lúc vấp, ngựa có lúc trượt... em tự nói cho cậu ta biết."
Tiểu Đao nhướng mày.
Quyển Quyển hít sâu một hơi, không khí lành lạnh, hút vào làm đầu óc bỗng sáng bừng.
"Cái tên kia trước mặt em lại dám làm khó trẻ con, em đâu thể khoanh tay đứng nhìn..." Cô tiếp tục ấp úng: "Muốn dụ rắn ra khỏi hang thì cách nào em cũng đã thử..."
"Ví dụ?" Tiểu Đao hỏi.
Quyển Quyển nghiêng đầu, trông chán nản.
Màn hình quay lại ba năm trước, lúc nhìn thấy Lâm Phức bị lôi vào phòng tối, Quyển Quyển lập tức quay về hướng bão.
"Ra mở cửa! Mở cửa ra! Đừng im thin thít trốn trong đó, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904212/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.