Quyển Quyển hoàn toàn không muốn phí lời với hắn.
Hai tay cô siết chặt cán thánh giá, mũi dao nhắm thẳng vào tên linh mục.
"Cô vẫn không ra tay nổi đâu." Hắn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại: "Cô căn bản không giết nổi ai."
Dao chĩa thẳng vào hắn, nhưng bàn tay cầm dao lại run rẩy.
"Cũng chẳng cần cô ra tay." Linh mục đặt một tay lên bàn, gắng gượng đứng dậy: "Nhìn này."
Quyển Quyển sững người.
Nãy hắn ngồi sau bàn nên cô không thấy.
Giờ hắn đứng lên, cô mới phát hiện hắn bị thương.
Một tay hắn chống lên bàn, như thể buông ra là không còn đứng vững. Tay kia ôm chặt bụng, năm ngón tay nhuộm đầy máu. Máu tươi theo từng nhịp thở trào ra, chồng lên vệt máu cũ nâu sẫm.
"Cậu bị sao vậy?" Quyển Quyển cau mày.
"Cô còn nhìn không ra sao?" Linh mục cười thảm: "Người thua là tôi."
Quyển Quyển nhìn hắn, rồi nhìn ra sau lưng.
Một vệt máu dài từ chân hắn kéo lê đến tận khe cửa.
Lúc ấy cô mới nhận ra trong phòng đã thiếu mất một người, chủ nhân thật sự của thân thể này, nhân cách duy nhất còn lại của Lâm Phức đâu rồi?
Trong đầu nghĩ vậy, cô cũng buột miệng hỏi: "Lâm Phức đâu?" Quyển Quyển quay đầu, nhìn chằm chằm hắn: "Cậu đã làm gì cậu ta?"
"Cô nên hỏi là..." Linh mục ho sặc, lấy mu bàn tay lau máu ở khóe môi, lảo đảo bước từ sau bàn ra, tiến về phía cô: "Cậu ta đã làm gì tôi."
"Đừng lại gần."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904231/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.