107. Anh không tò mò! Mua thuốc cho Ham xong, ba người liền thẳng tiến vào sâu trong sa mạc. Chiếc xe địa hình cao cấp do Lục Minh Trạch chuẩn bị có thân xe bóng loáng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh kim loại sáng rực. Bên trong xe được trang bị hệ thống định vị hiện đại, điều hòa thổi ra luồng gió mát dễ chịu, xua tan cái oi nóng đặc trưng của sa mạc. Lam ngồi trên ghế da mềm mại, nhìn ra những đụn cát vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy cảm khái. Quãng đường mà thường ngày phải đi bộ vài hôm, giờ chưa đến nửa ngày đã vượt qua. Nghĩ đến đó, hốc mắt anh ta bất giác ươn ướt, trong lòng âm thầm kinh ngạc trước sức mạnh của khoa học kỹ thuật. Bộ lạc A Khắc Nhĩ sống tách biệt với thế giới bên ngoài suốt bao đời, tộc nhân chẳng hề hay biết đến những bước tiến vượt bậc của thế giới. Nếu dân làng cũng được hưởng những tiện nghi do công nghệ mang lại như thế này, có lẽ đã không có nhiều sinh mạng ra đi chỉ vì những căn bệnh đơn giản. Gần tối, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, ráng chiều phủ vàng sa mạc, cả bầu trời như đang bốc cháy. Cuối cùng, họ đến được căn lều gỗ nhỏ mà Lam từng dừng chân mỗi khi ra ngoài. Căn lều gỗ đã cũ nát vì bị gió cát bào mòn, đứng trơ trọi giữa vùng cát hoang vu. "Chính là chỗ này. Năm đó tôi gặp được Giang Tú Nhã ở đây." Lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cong-luoc-quy-vuong-trong-tro-choi-ac-mong/2898240/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.