134. Mẹ vợ là thần. Giang Tú Nhã nói: "Mấy đứa đi thôi, mẹ tiễn." Mọi người men theo lối cũ quay trở ra. Đi được nửa đường, Lục Minh Trạch đột nhiên cảm nhận được khí tức con người giữa đêm Thất Tịch, lập tức cảnh giác. Hắn lên tiếng nhắc nhở: "Có người." Giang Tú Nhã ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc chúng ta vào đây chưa kịp đóng cửa đá, có phải bị con người phát hiện rồi không?" Lục Minh Trạch liền nói: "Chắc là người của bộ lạc A Khắc Nhĩ, tộc trưởng của bọn họ bị bắt đi, chắc chắn không chịu ngồi yên." "Ý cậu là con nhỏ Lưu Ly đó?" Sắc mặt Giang Tú Nhã tối sầm, như thể nhớ lại chuyện không vui. "Là cô ta." Lăng Dạ nhìn sang Giang Tú Nhã, hỏi: "Mẹ, năm năm trước mẹ đến bộ lạc A Khắc Nhĩ, có gặp cô ta đúng không?" Gần đây Lăng Dạ vừa nghe được từ Lưu Ly rằng năm đó cô ta thực sự định giết Giang Tú Nhã. Thế nhưng cuối cùng mẹ y vẫn sống sót. Nghe đám Lam kể lại, Giang Tú Nhã từng bị rắn độc cắn, sau đó trốn trong căn chòi nhỏ của họ. Lăng Dạ không dám tưởng tượng nếu khi đó mẹ y không gặp được Lam và mọi người thì chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ hai mẹ con họ đã chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa. Giang Tú Nhã chỉ thản nhiên nói: "Chỉ là một kẻ tha hương thôi." Lăng Dạ nhíu mày, trong lòng ngập tràn lo lắng cho mẹ. Y gằn giọng: "Cô ta từng định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cong-luoc-quy-vuong-trong-tro-choi-ac-mong/2898267/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.