Thân thể thiếu niên giống như hạt mầm sinh trưởng mãnh liệt trong mưa gió, lúc Tiết Từ đến thăm cậu ta, Tạ Vấn Hàn đã trải qua hai cuộc phẫu thuật, thương tích đã khỏi hơn phân nửa.
Cả tay lẫn chân cậu ta đều bị bó chặt, không động đậy được. Nhưng khe hở lộ ra qua lớp băng vải trên mặt, vẫn có thể thấy được khuôn mặt thanh tú, trơn bóng của thiếu niên, ẩn chứa một vẻ đẹp tuấn tú sẽ hé lộ trong tương lai.
Trước đây Tạ Vấn Hàn bị thương nặng ở mặt, bị Tạ Ân Vinh đánh đến biến dạng, để lại một vết sẹo khủng khiếp vắt ngang qua mặt. Nhưng nhờ chữa trị kịp thời, sẽ không để lại sẹo, vết sẹo cũng sẽ mờ dần. Lúc Tạ Vấn Hàn mở mắt nhìn thấy Tiết Từ, bản năng khiến cậu ta muốn ngồi dậy, nhoài người về phía Tiết Từ, đôi mắt tối tăm, sâu thẳm dừng lại trên người cậu út Tiết, rồi nở một nụ cười.
Cậu ta vốn là người lạnh lùng, ít khi cười. Nhưng nụ cười này lại không hề gượng gạo, nó mang theo cả sự ngại ngùng nhiệt tình, thiếu đi sự lạnh lùng tính toán, cứ như có làn gió xuân ấm áp bao quanh khóe môi lướt qua đáy mắt.
Tiết Từ ngồi xuống bên cạnh cậu ta, để người bệnh này bớt lộn xộn lại, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: "Thấy rõ chưa?"
Trước đây mắt của Tạ Vấn Hàn bị thương, nhìn mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, vừa mới được chữa trị. Tạ Vấn Hàn lắc đầu thành thật nói: "Vẫn chưa rõ lắm."
"Chỉ là đoán được cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cu-nghi-minh-la-ke-bi-ghet-bo/2850955/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.