"Chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi!" Giang Dã đề nghị.
Ba mẹ ngồi trên sofa, ôm lấy di ảnh của tôi, Giang Dã đứng phía sau, còn tôi thì đứng cạnh em trai.
Tách một tiếng, tấm ảnh gia đình được chụp xong, cả nhà ngồi trên sofa cùng ngắm nhìn bức ảnh.
"Chị à, em thật ghen tỵ với chị, chị mãi mãi trẻ trung như vậy," Giang Dã nhìn tấm ảnh rồi đột nhiên nói.
Tôi nghiêng đầu nhìn, trong bức ảnh không có tôi, nhưng di ảnh của tôi thì vẫn trẻ trung, vì lúc đó tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi. Khi ấy, Giang Dã chỉ mới mười chín. Còn bây giờ, Giang Dã đã hai mươi ba tuổi, còn tôi vẫn chỉ là cô gái hai mươi hai tuổi của ngày xưa.
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu nửa đêm sắp vang lên, tôi cũng phải quay lại â.m p.h.ủ.
Mẹ đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, chỉ là khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Tôi nhìn khuôn mặt mẹ khi ngủ, rồi thì thầm với vẻ áy náy: "Xin lỗi mẹ, con đã dùng hết giấc mơ rồi, đêm nay con lại không thể đến trong giấc mơ của mẹ."
Giang Dã đứng trên ban công, ngước nhìn bầu trời đầy sao, không biết em ấy đang nghĩ gì.
Tôi đứng bên cạnh, đo chiều cao của em ấy, giờ em trai tôi đã cao hơn tôi cả một cái đầu. Thằng em trai ngày nào vẫn chạy theo tôi giờ đã trưởng thành rồi.
Tôi dựa đầu vào cánh tay của Giang Dã, nhẹ nhàng nói: "Giang Dã, từ giờ ngôi nhà này phải nhờ vào em rồi."
Trong phòng khách, nhà bếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-da-noi-yeu-em-tu-hang-tram-nam-truoc/2132327/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.