Thấy tôi bớt khóc, Phong lấy tay vỗ vỗ lưng tôi như an ủi. Cảm nhận được hơi ấm từ tay Phong đang phả nhẹ vào lưng, lúc này tôi mới nhận ra khoảng cách giữa tôi và hắn quá gần. Tôi đỏ mặt, vội đẩy hắn ra rồi xấu hổ nói:
” Xin lỗi...”
” Không sao!” Phong cong khóe môi rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
” Về nhà nhé! Dù sao cũng không nên bỏ nhà đi như vậy!”
Tôi gật đầu rồi đứng dậy đi theo hắn. Tôi không hề nghĩ đến một người lạnh nhạt như Phong lại có đủ kiên nhẫn để chờ đợi tôi như vậy. Hắn chờ tôi vui vẻ hơn, chờ tôi khóc cho đã rồi chờ tôi đi theo hắn về nhà. Tôi đi sau lưng Phong, nhìn tấm lưng vững chắc của hắn mà trong lòng thấy ấm áp. Giá như Phong không là của ai. Nếu thế chắc chắn tôi sẽ chạy đến và ôm lấy tấm lưng ấy... Nghĩ tôi háo sắc cũng được, mê trai cũng được, nhưng đó là tất cả những suy nghĩ của tôi khi nhìn Phong. Rõ ràng là hai người xa lạ nhưng tại sao tôi lại thấy thân quen vậy? Cảm giác này lạ lắm. Cứ bứt rứt, bồn chồn sao ấy...
Vừa vào đến nhà, tôi liền trông thấy mẹ khóc đỏ mắt trên ghế sô pha. Phía đối diện là ba đang ngồi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
” Ba, mẹ...”
Chưa kịp nói hết câu, ba tôi từ trên ghế bật dậy, đi ra cửa và giáng cho tôi cái bạt tai...
” Mày giỏi thì đi luôn đi! Về làm gì? “
Điếng! Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-ghet-co-do-dang-yeu/2208867/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.