Eo rất nhỏ, cơ bụng rất cứng, cơ ngực còn nảy nảy Lâm Tự thực sự rất tò mò, không biết trong lòng Lộ Gia Hữu, mình là một kẻ háo sắc như thế nào. Trong từng câu chữ đều có ý là cậu nhất định sẽ “lên giường” với Tạ Diên Khanh. Cậu không vui vỗ một cái vào đầu Lộ Gia Hữu, đẩy cậu ta ra xa. Lời dặn dò Lộ Gia Hữu sống một mình phải chú ý ăn uống ba bữa đã đến miệng lại nuốt ngược vào. Lâm Tự quay đầu, chống gậy mù đi về phía xe. Đồ chó con, không đáng để cậu lãng phí nước bọt. Ngón tay Lâm Tự ấn vào thành xe, giống như một người mù thật sự, đầu ngón tay cậu dò dẫm từng chút một về phía trước để tìm tay nắm cửa. Mặc dù Triệu Kỷ đang ở phía sau xe, nhưng Lâm Tự vẫn cẩn thận. Cậu không muốn ngay ngày đầu tiên sống chung, thậm chí còn chưa đến nhà Tạ Diên Khanh đã bị người của hắn phát hiện điều bất thường. Trong lúc Lâm Tự còn đang lề mề, Triệu Kỷ luôn làm việc như thể bị ám ảnh cưỡng chế, cuối cùng cũng sắp xếp hai chiếc vali gọn gàng và đóng cốp xe lại. Anh ta liếc thấy cảnh này, rất tinh ý bước nhanh lên phía trước chủ động mở cửa xe cho Lâm Tự, sau đó nâng tay trái lên, mu bàn tay đặt thấp hơn phía trên cửa xe, tránh để Lâm Tự đụng đầu. Rồi anh ta nhận lấy cây gậy mù của Lâm Tự đặt ngang sang một bên, nhắc nhở một câu: “Chậm một chút.” Rất chu đáo. Lâm Tự cũng lịch sự nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915724/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.