Đừng sờ loạn Đầu gối Lâm Tự đập thẳng xuống sàn nhà. Tháng chín không như mùa đông, sàn nhà còn chưa trải thảm mềm mại, nó lạnh lẽo, cứng rắn, chẳng khác gì nền xi măng. Cơn đau dữ dội từ đầu gối lan dọc theo chân, xuyên thẳng vào tim cậu, rồi lại tiếp tục lan rộng ra. Trong thoáng chốc, trán Lâm Tự đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Hơi thở nặng nề gấp gáp phả vào bụng dưới của người đàn ông, xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng manh mềm mại dán vào da thịt, k*ch th*ch những cơn run rẩy nhỏ li ti. Ánh mắt Tạ Diên Khanh hơi trầm xuống, không lộ vẻ gì lùi xe lăn về sau hai bước, ngón tay thon dài đỡ lấy mặt Lâm Tự, cảm giác lạnh lẽo nhẹ nhàng đè lên khuôn mặt mềm mại, hắn hỏi cậu: “Cậu sao rồi?” Lâm Tự đau đến mức cổ họng như bị nghẹn lại, mãi một lúc sau mới khó khăn thốt ra một tiếng: “Vẫn, vẫn ổn.” Nói là vẫn ổn, nhưng ngay cả giọng nói cũng run rẩy rồi kìa. Chậm lại vài giây, cậu mới hoàn hồn, rồi cuối cùng cũng nhận ra tư thế của mình và Tạ Diên Khanh lúc này tệ hại và mờ ám đến mức nào, vội vàng vùng vẫy đứng dậy. Lúc này, dì giúp việc vẫn đứng ngây người ở cửa bếp cũng phản ứng lại, vội vàng đặt bát canh gà trong tay lên bàn, luống cuống tay chân đến giúp, cố gắng đỡ cánh tay Lâm Tự để nâng cậu dậy. Nhưng dì Tưởng khá gầy, dáng cũng không cao, khi cố gắng thì loạng choạng một cái, không cẩn thận đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915727/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.