🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt đột nhiên tập trung vào cơ ngực săn chắc của người đàn ông.

Biết tin chồng của Lâm Tự sắp đến, Tàng Quang bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Trương Đồng thì khỏi nói, từ hôm Lộ Gia Hữu liên tục khen yêu hậu đẹp trai năm lần trước mặt cô, rồi lại than phiền yêu hậu cực kỳ mưu mô, cô đã rất tò mò rồi.

Dù sao thì cũng quá hiếm người có thể trị được Lộ nhị thiếu.

Còn về nhóm quay phim của Lộ Gia Hữu, họ và Lâm Tự cũng không phải hoàn toàn không quen biết, nhưng Lộ Gia Hữu lại là một người cuồng Lâm Tự điển hình. Trong những lần tiếp xúc với cậu ta trước đây, hai chữ ‘Lâm Tự’ cứ như câu cửa miệng vậy, ngày nào cũng treo trên môi kèm đủ loại tính từ khen ngợi cứ như không mất tiền mà chất đống lên người Lâm Tự.

Lâu dần ai cũng biết, Lộ Gia Hữu có một người anh em tốt tên là Lâm Tự ở học viện mỹ thuật bên cạnh, đẹp trai, tài năng, tốt bụng, còn từng cứu mạng cậu ta một lần.

Biên kịch của nhóm là La Trí từng rỉ tai Lộ Gia Hữu, bảo Lộ Gia Hữu nhân dịp tụ tập thì đưa Lâm Tự ra ngoài chơi cùng, nhưng luôn bị Lộ Gia Hữu từ chối bằng câu “không tiện”. Sau này họ mới biết, Lâm Tự bị tai nạn xe, mắt bị hỏng, hiện đang nghỉ học.

Họ tạm gác lại ý định làm quen với Lâm Tự, cho đến hôm nay gặp ở Tàng Quang.

Nhưng dù La Trí có bắt bẻ đến mấy thì cũng phải thừa nhận cái miệng ba hoa của Lộ Gia Hữu đôi khi cũng không hề phóng đại. Chỉ có điều… Lâm Tự trẻ như vậy, vừa mới đến tuổi kết hôn hợp pháp đã kết hôn rồi sao?

Nhìn Lộ Gia Hữu dường như cũng không có ý bài xích nhiều nên nhóm La Trí càng tò mò hơn, không biết chồng của Lâm Tự là người như thế nào.

Lộ Gia Hữu mặc kệ những suy nghĩ nhỏ nhặt của họ, cứ thế quay đầu nói với Lâm Tự: “Đã đến thì đến rồi, tôi không thể vì có thù với anh ta mà đuổi anh ta đi được, chỉ mong anh ta đừng lôi cuốn ‘Kiến thức cơ bản về lễ nghi xã giao’ và ‘Những điều cần lưu ý khi nói chuyện’ trong vali ra, được thế thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện gọi anh ta một tiếng chị dâu.”

Lâm Tự nghe thấy hai chữ chị dâu, khóe mắt giật giật dữ dội.

Cậu nói: “Cậu mà dám gọi thế nhá, thì thứ chờ đợi cậu sẽ không phải là hai cuốn ‘Kiến thức cơ bản về lễ nghi xã giao’ và ‘Những điều cần lưu ý khi nói chuyện’ đâu.”

Rồi ngón tay chỉ về phía bờ sông đối diện.

“Bên ngoài cổ trấn, gần Tứ Sơn ấy, có một chú chuyên làm quan tài, tôi có thể đặt trước cho cậu một cái.”

Lúc này, Trương Đồng cũng xích lại gần, cười tủm tỉm nói: “Tay nghề chú Tiền giỏi lắm, người đã nằm rồi thì không có ai chê đâu.”

Lộ Gia Hữu nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Người đã nằm rồi thì còn hơi đâu mà chê với bôi.”

Trương Đồng tuy không lừa được người, nhưng vẫn cười rất to, còn khen ngợi: “Đầu óc Lộ nhị thiếu cũng khá tốt đấy chứ.”

Lộ Gia Hữu: “…”

Đương nhiên tốt, đầu óc của cậu ta mới dùng có hai mươi năm thôi mà.

Lâm Tự và Lộ Gia Hữu không ở lại Tàng Quang nữa, vì Lộ Gia Dự nói muốn đi xem sân nhỏ của họ, họ phải đến sân nhỏ đợi trước.

Trên đường về nhà, Lộ Gia Hữu hừ một tiếng: “Chắc chắn là hôm đó thấy tôi gửi video nên cũng động lòng rồi. Hôm qua gọi video với bố mẹ, bố mẹ còn bảo anh tôi đang đi công tác ở Bình Thành mà.”

Bình Thành cách Bắc Kinh xa hơn, phải đi máy bay ba tiếng.

Nếu nói tiện đường, Tứ Châu quả thật nằm giữa Bình Thành và Bắc Kinh, nhưng khoảng cách quá xa, nếu không thật sự có lòng thì tuyệt đối sẽ không cố ý dừng lại ở Tứ Châu.

“Nếu công việc của họ không bận thì thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng tốt mà.”

“Nói là nói vậy.”

Về đến nhà, Lộ Gia Hữu mở WeChat gửi địa chỉ, nhận được tin nhắn ‘đang trên đường’ của Lộ Gia Dự, liền vào phòng tắm tắm rửa. Lâm Tự cũng không ngốc nghếch đứng đợi, trời quá nóng, đi bộ mười phút ngoài trời, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cảm giác dính nhớp đó khiến cậu vô cùng khó chịu. Dù sao thời gian cũng còn sớm, cậu liền xách quần áo sạch vào phòng tắm giống Lộ Gia Hữu.

Chiếc Maybach màu đen lao nhanh trên đường.

Lộ Gia Dự đạp phanh khi đèn đỏ bật sáng rồi nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu hai lần, nói: “Tôi đã xem căn nhà của Lâm Tự rồi, trang trí rất có phong cách, thằng bé thật biết hưởng thụ.”

Tạ Diên Khanh nhướng mày, không nói gì.

“Thật đấy, lát nữa cậu xem thì biết.” Lộ Gia Dự tưởng hắn không tin nên còn nói thêm hai câu, sau đó mới chuyển chủ đề, “Tôi vừa nghe Triệu Kỷ nói, tin tức cậu rời Bắc Kinh đã thu hút sự chú ý của Tạ Tín Liêm rồi à? Tôi còn tưởng có chuyện của Phan Ngọc Lan làm phiền thì ông ta sẽ không phát hiện ra chứ.”

“Chuyện của Phan Ngọc Lan đã giải quyết xong rồi.”

Lộ Gia Dự nghe câu nói này thì khá hứng thú.

Hai ngày nay ở Bình Thành, công việc đối ngoại đều do anh ta tiếp quản xử lý, dù sao thì Tạ Diên Khanh cũng không thể công khai. Nhưng mấy đối tác ở Bình Thành quả thật không dễ đối phó, ai nấy đều là cáo già, từng câu từng chữ đều đào hố cho anh ta, nếu không phải Tạ Diên Khanh nhắc nhở anh ta thì anh ta đã bị mấy lão cáo già đó cười chê rồi.

Tâm trí đều đặt vào việc này nên đương nhiên, anh ta không biết chuyện gì của nhà họ Tạ cả.

“Giải quyết thế nào?” Anh ta tò mò hỏi.

“Cũng gần giống như dự đoán ban đầu.” Tạ Diên Khanh nói, “Nhưng Tạ Tín Đào đã đòi chức phó tổng giám đốc.”

“Phó tổng giám đốc?” Lộ Gia Dự ngớ người, “Ông ta thật sự dám đòi đấy.”

Ban đầu nếu chỉ đòi một chức vụ không quan trọng, có lẽ Tạ Tín Liêm còn có thể nhẫn nhịn người em trai Tạ Tín Đào này thêm chút.

Nhưng bây giờ thì khó nói rồi.

“Bản chất Tạ Tín Đào rất tham lam.” Giọng Tạ Diên Khanh không nhanh không chậm.

Tỷ như màn kịch lên giường mà Phan Ngọc Lan đã dàn dựng năm đó, Tạ Tín Đào là một trong những đương sự, nhưng sau đó lại không hề có ý định phản kháng hay truy cứu. Ông ta vui vẻ chấp nhận Phan Ngọc Lan, cũng chấp nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Phan.

Cơ hội đã đến tay, đương nhiên ông ta không thể bỏ qua rồi.

“Phó tổng cũ đâu? Tôi nhớ hai phó tổng của Tạ thị đều không phải người đơn giản mà, đúng không?”

Để Tạ Tín Liêm có thể ngồi vào vị trí CEO của Tạ thị, hai phó tổng đó công lao không nhỏ. Chỉ có điều, một trong số đó còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị người khác đẩy xuống, trong lòng chắc hẳn không thoải mái lắm.

“Đã đến công ty con rồi.”

“Nhiếp Lập Đàn?”

“Ừm.”

“Vậy Tạ Tín Liêm sẽ phải đau đầu một thời gian dài đây.”

Nhiếp Lập Đàn này đã gần năm mươi tuổi, ngoại hình không đẹp, dáng người cũng không cao, nhưng năng lực rất mạnh. Quan trọng nhất là, người này là một kẻ tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác nào cũng chỉ có ông ta không nghĩ ra chứ không có chuyện ông ta không làm được. Trước khi được Tạ Tín Liêm chiêu mộ về Tạ thị, ông ta từng làm việc cho một công ty nguyên liệu may mặc, nhưng không biết vì lý do gì mà xảy ra mâu thuẫn với lãnh đạo cấp cao của công ty. Để trả thù vị lãnh đạo kia, ông ta đã thuê người tuyên truyền là vải quần áo do công ty đó sản xuất tuy rẻ tiền nhưng lại gây ung thư.

Cư dân mạng bị các tài khoản marketing lừa dối. Họ tin là thật và hùa nhau tẩy chay.

Các đối tác hủy hợp đồng, vải tích trữ của công ty không bán được, lâu dần dòng tiền bị đứt đoạn, rồi chính thức tuyên bố phá sản.

Với tiền án này, Lộ Gia Dự nghĩ, chỉ cần Nhiếp Lập Đàn nảy sinh oán hận rồi trả thù Tạ Tín Liêm, vậy thì chắc chắn Tạ Tín Liêm sẽ gặp đại họa.

Nhưng như vậy cũng tốt, nhà họ Tạ càng loạn thì càng có lợi cho họ.

“Thế thì có vẻ như giờ Tạ Tín Liêm đang thực sự phải đối mặt với cục diện thù trong giặc ngoài. Trong tình huống này mà lão ta vẫn có thể để mắt đến cậu… quả nhiên là vẫn không yên tâm về cậu đây mà.”

Nhưng may mà họ đã rẽ vào Tứ Châu, có ngày giỗ của bố mẹ Lâm Tự làm vỏ bọc, chắc hẳn có thể lừa được đối phương.

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe xuyên qua con phố phía trước cổ trấn Tứ Châu rồi rẽ vào con đường phía sau. Lộ Gia Dự nhìn những nhóm người đông đúc trước mặt, cảm thán “đông quá” rồi rẽ một vòng, xe dừng lại ở bãi đậu xe cuối đường.

Anh ta xuống xe trước, lại lấy xe lăn của Tạ Diên Khanh ở cốp sau ra: “Lộ Gia Hữu nói nhà Lâm Tự không thể lái xe vào được, chỉ có thể đi vòng từ đây.”

Khi không ai chú ý, Tạ Diên Khanh sải bước dài, ngồi lên xe lăn.

Khu dân cư của người dân địa phương và cổ trấn sầm uất náo nhiệt hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Lộ Gia Dự vừa đi về phía trước vừa cúi đầu xem bản đồ, một lát sau, anh ta ngẩng đầu: “Hình như là ở đây.”

Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ của sân đã mở, Lộ Gia Hữu thò đầu ra: “Hai vị nghỉ chân hay ở trọ?”

Lộ Gia Dự: “Về nhà mẹ đẻ.”

Lộ Gia Hữu: “…”

Mở cửa ra, Lộ Gia Hữu lẩm bẩm một câu “miệng anh thật biết nói” khi Lộ Gia Dự đi qua, và nhận được một cái v**t v* yêu thương từ anh trai ruột. Lại một lần nữa bất chấp ý muốn của em trai, anh ta vò tóc thằng c* thành một mớ hỗn độn như chó con. Xong xuôi, Lộ Gia Dự hài lòng gật đầu, sau đó thì đảo mắt quanh sân một vòng, chân thành khen ngợi: “Thật sự rất đẹp.”

“Đúng không, Tạ Diên Khanh.” Anh ta quay đầu hỏi.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn lùi lại hai bước, ánh mắt dừng lại ở một chậu trà trắng trong góc. Gần tháng mười, chậu trà trắng này đã có nụ hoa, trong đó còn có vài bông đã lặng lẽ hé nở, màu trắng tinh khiết in vào mắt, một mùi hương thanh nhã cũng thoang thoảng từ góc bay ra.

Tạ Diên Khanh khẽ ừ một tiếng.

Được khẳng định, Lộ Gia Dự quay đầu hỏi đứa em trai thối của mình: “Lâm Tự đâu?”

“Trong phòng khách chứ đâu. Nóng quá nên em bảo cậu ấy đừng ra ngoài, dù sao em ra đón hai người là đủ rồi.”

Lộ Gia Dự buồn cười: “Mày nói đón là mở cửa cho bọn anh đúng không hả?”

Lộ Gia Hữu hùng hồn đáp: “Thân phận gì mà để bổn thiếu gia đây mở cửa còn chê chưa đủ?”

Lộ Gia Dự: “…”

Thật ngứa đòn.

Hai cuốn sách kia vẫn còn ít quá.

Anh ta ra tay không chút do dự, bàn tay lớn ấn vào gáy em trai khẽ bóp một cái, liền nghe Lộ Gia Hữu vừa giãy giụa vừa kêu la như heo bị thịt.

Lộ Gia Dự nghe thấy thật chói tai, cảm thấy đầu ong ong nên túm con heo nhỏ này vào phòng khách.

Thấy Lâm Tự đứng dậy khỏi sofa, anh ta chào: “Lâm Tự, chào buổi chiều.”

“Chào buổi chiều.” Lâm Tự cong mắt, ánh mắt nhanh chóng xuyên qua Lộ Gia Dự, nhìn về phía Tạ Diên Khanh đang đẩy xe lăn đến phía sau. Nhưng ngay khi người đàn ông ngẩng đầu, cậu vội vàng cúi mắt, giả vờ như không nhìn thấy gì.

“Trong nhà vẫn thoải mái hơn.” Lộ Gia Dự dựa vào ghế sofa như một ông chủ lớn, bình luận.

“Nói thừa.” Lộ Gia Hữu đảo mắt, sau đó hỏi, “Hai người chỉ rẽ qua thôi hay ở chơi mấy hôm vậy?”

Lộ Gia Dự nhìn cậu ta: “Nếu chơi thì mày làm hướng dẫn viên cho anh à?”

Lộ Gia Hữu lập tức lùi lại ba bước: “Em không rảnh đâu, em còn phải quay phim nữa.”

Dù không có lịch quay nhưng trời nóng như vậy, Lộ Gia Hữu cũng không muốn ra ngoài lang thang.

Nhưng cậu ta nể mặt người trước mắt là anh trai ruột của mình nên chu đáo nói thêm hai câu: “Đối diện là cổ trấn Tứ Châu rồi, hai người nếu rảnh rỗi không có việc gì làm có thể đến đó, đi mệt thì về khách sạn nghỉ ngơi. Bé Tự nói tối sẽ đưa hai người đến nhà hàng Lý Gia ăn một bữa ngon. À, hai người ở đâu? Vân Châu à?”

Khi Lộ Gia Dự nói muốn đến đây, cậu ta đã giúp xem qua rồi. Vân Châu nằm ở trung tâm thành phố Tứ Châu, là khách sạn đắt nhất ở địa phương, giá một đêm không dưới năm chữ số.

Nhưng Lộ Gia Dự lại lườm cậu ta: “Anh trai mày mà chỉ xứng ở khách sạn thôi sao?”

Lộ Gia Hữu ngớ người: “Khách sạn đẳng cấp thấp lắm sao? Hay là anh giấu em mua nhà ở Tứ Châu rồi?”

Khi cậu ta học cấp ba ở Tứ Châu, bố mẹ quả thật đã nghĩ đến việc mua nhà cho cậu ta ở Tứ Châu rồi, nhưng lúc đó cậu ta đã từ chối với lý do ‘muốn ở cùng Lâm Tự’. Bố mẹ nghĩ ở cùng Lâm Tự cũng tốt, Lâm Tự rõ ràng là một đứa trẻ ngoan, có cậu ngày nào cũng để mắt đến, nhóc con nhà họ cũng sẽ không đi chơi qua đêm, lại học hành tử tế.

Thế là không mua nhà nữa.

Lộ Gia Dự không đến nỗi mất trí đến mức vì mấy ngày ngắn ngủi này mà cố ý mua một căn nhà để ở chứ?

Cậu ta còn đang nghi ngờ thì chợt thấy anh trai ruột của mình chỉ chỉ: “Anh ở cùng mày.”

Lộ Gia Hữu: “Hả?”

Nhưng Lộ Gia Dự đã không để ý đến cậu ta nữa, mà quay sang Lâm Tự: “Tiểu Lâm, không phiền anh và Tạ Diên Khanh ở đây chứ?”

Lâm Tự hơi ngớ người.

Ở đây?

Cậu khéo léo nhắc nhở: “Nhưng ở đây chỉ có ba phòng, bố mẹ em một phòng, em và A Hữu mỗi người một phòng.”

Hay là…

Cậu thăm dò hỏi: “Tối nay em ngủ cùng A Hữu, anh và ngài Tạ ngủ chung nhé?”

“Cũng được…” Lời của Lộ Gia Hữu vừa thốt ra đã bị anh trai ruột bịt miệng bằng một cái vả, người sau sửa lại, “Sao lại là anh và Tạ Diên Khanh ngủ chung, đương nhiên là hai chồng chồng các em ngủ một phòng, anh và Lộ Gia Hữu ngủ một phòng chứ. Không có gì sai đúng không? Rất hợp lý đúng không?”

Nghe có vẻ quả thật rất hợp lý, không có gì sai.

Nhưng mà…

Lâm Tự lén lút liếc nhìn Tạ Diên Khanh, trong lòng hơi chột dạ.

Tuy cậu và Tạ Diên Khanh là chồng chồng hợp pháp, nhưng hai người họ trong sạch đến mức còn chưa nắm tay, giờ bảo hai người họ ngủ chung giường, có phải hơi khó rồi không?

Ồ không, cậu đã từng lén sờ cơ bụng của Tạ Diên Khanh.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng động nhỏ từ chương trình TV đang bật, không ai lên tiếng.

Nhưng hiển nhiên, Lộ Gia Dự rất hài lòng với quyết định của mình, vừa gọi em trai đi giúp lấy hành lý, vừa nói với Lâm Tự: “Tiểu Lâm yên tâm, anh không ở không đâu.”

Ở không hay không cũng đâu quan trọng.

Thấy hai anh em đẩy đẩy kéo kéo nhau ra ngoài, Lâm Tự lại lén nhìn Tạ Diên Khanh bên cạnh.

Người đàn ông rũ mắt, không đưa ra ý kiến tán thành hay phản đối đề nghị của Lộ Gia Dự, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm rơi vào những ngón tay thon dài đang nắm chặt của thiếu niên, nhìn cậu lo lắng và căng thẳng bóp bóp ngón trỏ, rồi bóp bóp ngón giữa, cuối cùng cạy cạy móng tay, vô số động tác nhỏ.

“Rất ngại ngủ với tôi à?”

“… Anh đổi cách nói đi.”

Cái gì mà ngủ với anh, nghe sao mà không đúng chút nào cả.

Lâm Tự thầm lẩm bẩm trong lòng, sau đó bóp bóp d** tai nóng bừng, nhỏ giọng giải thích: “Tôi không ngại, tôi lo anh ngại ấy chứ.”

“Cậu còn không ngại ngủ với một người tàn tật như tôi, tại sao tôi phải ngại?”

Lâm Tự mở miệng ra là một câu nói đùa lạnh lùng cấp độ địa ngục: “Có lẽ vì tôi cũng là một người tàn tật chăng.”

Im lặng hai giây, Tạ Diên Khanh chuyển chủ đề, “Sân vườn đẹp lắm, đặc biệt là chậu trà trắng đó.”

“Trà trắng?” Ánh mắt Lâm Tự nhìn qua cửa sổ kính lớn và thấy chậu hoa ẩn mình trong góc râm mát, trong lòng hiểu ra, giải thích: “Đó là thím hàng xóm tặng, anh thích không? Lúc về Vọng Hạc Phủ có thể mang về.”

Đây là chậu hoa mà hai năm trước cậu mang về từ tiệm hoa của thím Lý, lúc đó trong một đống hoa thì chậu trà trắng này là xấu nhất, nhìn như sắp chết rồi. Thím Lý vốn định mang về nhà mình, nhưng bị Lâm Tự chặn lại giữa đường và cười tủm tỉm nói nhất định sẽ trồng cho nó sống.

Thím Lý cũng không dội gáo nước lạnh vào cậu, ngược lại còn cho cậu rất nhiều lời khuyên.

Không lâu sau, chậu trà trắng đã hồi sinh, và giờ cũng đã sống tốt hai năm trong cái sân nhỏ này rồi.

“Tôi nghe dì Tưởng nói phía sau biệt thự số 1 còn có một mảnh vườn trống, lúc đó có thể dời trà trắng sang đó rồi trồng thêm một số loại hoa khác, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Đề nghị của cậu khiến Tạ Diên Khanh im lặng rất lâu, cho đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng nói chuyện của hai anh em nhà họ Lộ và tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất, người đàn ông mới chậm rãi nói: “Tùy cậu.”

Lộ Gia Dự ném vali của mình cho em trai, còn mình thì vác vali của Tạ Diên Khanh đi lên tầng hai dưới dẫn dắt của Lâm Tự. Đến lúc này, Lâm Tự mới nhận ra Tạ Diên Khanh ngồi xe lăn lên tầng hai dường như không được tiện cho lắm.

“Tiện mà, có gì mà không tiện, xe lăn mua với giá cao như thế mà còn không lên được cầu thang, thế không phải là đồ bỏ sao?”

Vật lộn một lúc lâu, mồ hôi nhễ nhại, Lộ Gia Dự vội vàng xuống lầu đi tắm.

Lâm Tự vừa định quay người, liền thấy người đàn ông mà cậu vừa lo lắng không lên được lầu đã xuất hiện ở góc cầu thang. Tạm dừng ý định xuống lầu, cậu nghe tiếng xe lăn cọ xát với sàn nhà kêu kẽo kẹt, liền cầm gậy dò đường nói: “Anh lên rồi à? Vậy để tôi dẫn anh đi tham quan phòng nhé?”

“Ừm.”

Phòng ngủ của Lâm Tự rất rộng rãi, chiếc giường lớn 1.8 mét đủ chỗ cho hai người. Tổng thể căn phòng có tông màu ấm áp, trên bệ cửa sổ, bàn học nhỏ có đặt rất nhiều đồ trang trí tinh xảo, có trang sức, có tượng điêu khắc và vài chiếc cúp thiết kế độc đáo. Ngoài ra còn có một giá sách, một nửa giá sách đặt những cuốn sách liên quan đến thiết kế, sản xuất, một nửa đặt đủ loại búp bê thủ công nhỏ.

“Búp bê rất dễ thương.”

Lời khen đột ngột vang lên khiến Lâm Tự mất tự nhiên sờ mũi, thầm nghĩ Tạ Diên Khanh cũng khá có mắt nhìn.

Những con búp bê nhỏ này đều là do cậu tự làm khi rảnh rỗi.

Lâm Tự được khen nên tỏ ra rất hào phóng: “Có thể tặng anh, anh cứ chọn tùy ý.”

Tạ Diên Khanh nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cậu.

Lời khen của hắn không có nghĩa là phải sở hữu, nhưng nhìn đôi mắt đào hoa cong cong của thiếu niên, Tạ Diên Khanh có cảm giác như thể dù mắt cậu không nhìn thấy nhưng đáy mắt vẫn có ánh sáng. Ánh mắt quay trở lại với những con búp bê, hắn đẩy xe lăn tiến lên, cẩn thận ngắm nhìn từng bé cưng đáng yêu, cuối cùng chọn một cậu bé đội tai mèo.

“Anh chọn cái gì vậy?” Ánh mắt Lâm Tự bị lưng hắn che khuất nên không nhìn rõ hắn chọn gì, cũng không cố ý di chuyển sang một bên để lén lút quan sát.

Ngón tay dài của người đàn ông gảy gảy cái đuôi mèo phía sau mông cậu bé, chậm rãi nói: “Chọn một cái giống cậu.”

Lâm Tự: “…”

Nói bậy.

Sao cậu không nhớ mình đã làm con búp bê nào giống mình?

Miệng lưỡi đàn ông quả nhiên không đáng tin chút nào.

Tặng xong một con búp bê nhỏ thì phòng ngủ cũng đã tham quan gần xong, nghe Tạ Diên Khanh nói muốn tắm, Lâm Tự vội vàng đáp một tiếng rồi bỏ lại một câu: “Vậy anh tắm đi, tôi ra ngoài trước.”

Rồi vội vàng rời đi.

Bóng lưng khuất sâu trong mắt bị cánh cửa đóng lại ngăn cách, hắn cúi người mở vali, lấy quần áo sạch ra đặt lên giường.

Chiếc áo sơ mi đen đặt trên chiếc chăn mềm màu nhạt. Tạ Diên Khanh dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Tự vẫn chưa tan hết trên chiếc chăn mềm đang dần lan tỏa, còn bao bọc lấy chiếc áo sơ mi, không gian riêng tư bị ngang ngược xâm phạm, khiến trái tim cũng rung động.

Hắn lặng lẽ nhìn một lúc rồi mới đưa tay cởi cúc áo sơ mi.

Cạch.

Cánh cửa vừa đóng lại bất ngờ mở ra, bóng dáng Lâm Tự lại lọt vào tầm mắt, đồng thời giọng nhắc nhở của cậu vang lên: “À đúng rồi, trong tủ dưới bồn rửa mặt có khăn sạch—”

Ánh mắt đột nhiên đập thẳng vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông, Lâm Tự ngây người nắm tay nắm cửa, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.

Gió: Maybach đen đây, đẹp nhuỷ :v

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.