Tần Dạ Hoài ngơ ngác mở cửa xe, chậm chạp tiến về phía cô gái trẻ đang nằm trên vũng máu. Bên tai hắn là vô số tiếng la hét thất thanh, đám người vây quanh không ngừng hô hoán hoặc xuýt xoa sợ hãi.
Thế nhưng Tần Dạ Hoài dường như không nghe thấy bất cứ thứ gì, chỉ đi đến bên cạnh An Đồng như một cái xác không hồn. Hắn cụp mắt nhìn thân thể người trước mắt gầy đến trơ xương, đầu bị đập nát không còn nhìn ra hình dạng, trong lòng cuộn trào một cảm giác khó tả.
Máu đỏ chậm rãi lan ra từ bên dưới t.h.i t.h.ể An Đồng rồi dính cả vào đế giày Tần Dạ Hoài, mà hắn lại như không hề nhận ra, vẫn đờ đẫn đứng yên bên cạnh t.h.i t.h.ể An Đồng không thể động đậy.
Tần Dạ Hoài không biết mình đã ngơ ngác đứng đó mất bao lâu, mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên xung quanh mới cứng nhắc quay đầu lại. An Đồng được một nhóm nhân viên y tế khiêng lên cáng, sau đó xe cấp cứu gấp rút hú còi chạy đi mất dạng.
Tần Dạ Hoài đứng ngay giữa vũng m.á.u quá mức nổi bật, thế nên rất nhanh đã có cảnh sát phong tỏa hiện trường tiến lên dò hỏi.
Sĩ quan Trần vừa được điều động từ Hải Thị đến Hoa Thành một năm nay nên không nhận ra người đàn ông trước mặt chính là vị thái tử gia của tập đoàn Tần thị Tần Dạ Hoài, người nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn bộ thành phố, chỉ lên tiếng hỏi theo đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nhan-vo-toi/1899701/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.