🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 76: Piano

 

Tiểu thiếu gia Galton không được tự nhiên sửa lại quần áo của chính mình.

 

Mấy ngày nay nhìn thấy Trình Hào kiên trì rèn luyện mỗi ngày, khổ nữa mệt mỏi hơn nữa đều không buông tha, trong lòng y, có chút kính nể với Trình Hào.

 

Mà Trình Hào hoàn toàn không để ý đến y, khiến cho y có chút không cao hứng.

 

Y bèn muốn bày ra một chút tài lực của mình, để Trình Hào nhìn y với cặp mắt khác xưa.

 

Kết quả... Trình Hào không có một chút phản ứng nào!

 

Không, Trình Hào vẫn có phản ứng... Trình Hào nhìn về phía Galton: "Những thứ này đều là cho chúng tôi ăn ?"

 

Galton nói: "Đúng thế..."

 

"Cảm ơn." Trình Hào nói.

 

Lúc này, Trình Hào cảm thấy tiểu thiếu gia gia tộc Galton cũng không tồi, ít nhất y lấy được nhiều mỹ thực cho bọn họ ăn.

 

Sản vật Châu Phi rất phong phú, nơi đó có đủ loại hải sản tươi, còn có đủ loại trái cây, hiện tại trong tiệc đứng này có rất nhiều đồ ăn, đều là từ nơi đó vận chuyển bằng đường hàng không tới.

 

Trình Hào cầm một trái bơ, cắt ra ăn.

 

Đời trước bác sĩ dinh dưỡng của anh thường thường cho anh ăn đồ chơi này, ban đầu anh cũng không thích, sau đó ăn nhiều, lại cảm thấy bơ ăn rất ngon.

 

Ngoài ra, bưởi ruột đỏ ăn cũng rất tốt, cam gì đó càng càng không cần phải nói, còn có hải sản tươi... Toàn bộ tôm hùm nướng, ăn thật ngon.

 

Trình Hào vui vẻ bắt đầu ăn.

 

Claude đi theo phía sau anh, để hỏi không ngừng: "Trình, đây là cái gì?"

 

"Trình, cái này ăn thế nào?"

 

"Trình, cái này cũng có thể ăn hả?"

 

...

 

Trình Hào liền giải thích từng loại cho cậu ta, dạy cậu ta làm sao để ăn.

 

Tuy rằng Claude giống như đứa trẻ, nhưng dù sao trước đây từng sống cuộc sống quá khổ, sẽ không lãng phí đồ ăn, dù cho ăn ngon hay không thích ăn, cậu ta cũng sẽ ăn sạch sành sanh, ăn được món yêu thích, thì ăn nhiều một chút.

 

Trình Hào so với cậu ta, có nhiều lựa chọn hơn, anh biết chính xác mình không thích thứ gì trong một đống đồ ăn.

 

Lúc Trình Hào cùng Claude ăn, những tay đấm khác, cũng đã bắt đầu ăn.

 

Những tay đấm này, cũng không biết hết các loại đồ ăn, nhưng ít ra đều biết những thứ này đều là thứ tốt, mọi người cũng ăn hết sức vui vẻ.

 

Không ai để ý tới Galton.

 

Tiểu thiếu gia Galton đứng lẻ loi ở bên cạnh : "..."

 

Những người này ăn quá khó coi, Galton nhìn có chút không hứng thú, cũng không muốn ăn cùng với bọn họ, y suy nghĩ một chút, thẳng thắn đi đến bên cạnh, mở một chiếc piano, bắt đầu đàn piano.

 

Người đưa nguyên liệu nấu ăn tới, còn thuận tiện đưa tới cho y một vài thứ mà y cần, ví dụ như quần áo quý mới, hay là piano.

 

Tuy rằng cha mẹ Galton rất sủng ái y, nhưng y vẫn học không ít thứ từ nhỏ, nói thí dụ như piano, y phải học.

 

Ngồi ở trước piano đã điều chỉnh tốt, Galton bắt đầu đàn.

 

Tiếng đàn piano tao nhã cùng đám tay đấm chỉ biết ăn ăn, ngay cả quần áo trên người cũng cởi, lộ ra nửa người trên tinh tráng đặc biệt không hòa hợp, c*̃ng không ai nghe Galton đánh đàn.

 

Dù sao... Đa số tay đấm, gia cảnh đều không ra sao, tình cờ có mấy tay đấm gia cảnh tốt, sau khi bọn họ lựa chọn quyền anh, khẳng định sẽ đem tất cả thời gian đều tiêu vào quyền anh, ai còn rảnh học âm nhạc?

 

Galton đàn rất lâu, cuối cùng cũng chỉ có người bên cạnh y vỗ tay bảo hay: "Thiếu gia quá tuyệt vời! Thiếu gia đàn thật hay!"

 

Những người này vẫn luôn nói như vậy, Galton không thèm khát gì, y dừng lại, nhìn về phía đám người Trình Hào...

 

Trình Hào đang ăn sushi, vừa ăn vừa giao lưu với người ta: "Cá sống tôi không thích ăn, nhưng sushi cá sống tôi rất thích."

 

Claude không trả lời, cậu ta cầm một miếng sushi ném vào trong miệng, nhai nhai nói: "Vẫn là cơm rang trứng ăn ngon."

 

Trình Hào: "..." Anh cũng cảm thấy cơm rang trứng ăn không kém sushi, nhưng sushi rất đắt, hiếm khi được ăn... Vẫn là ăn nhiều sushi đi.

 

"Trình Hào!" Galton đột nhiên gọi Trình Hào.

 

"Có chuyện gì sao?" Trình Hào hỏi.

 

"Tôi đang đàn piano, anh có muốn nghe không? Có muốn nghe ca khúc nào không?" Galton hỏi.

 

"Không có." Trình Hào nói. Anh chỉ là kẻ thô lỗ, thưởng thức không nổi cái đó.

 

Trình Hào đặc biệt lạnh nhạt, Galton không vui: "Anh nên nghe một chút! Người lớn lên ở khu ổ chuột như anh nhất định chưa từng nghe người khác diễn tấu piano tại chỗ! Tôi đàn cực kỳ tốt, có thể nghe tôi đánh đàn là vinh hạnh của anh!"

 

"Galton, " Trình Hào đột nhiên nhìn về phía Galton.

 

"Làm sao vậy?" Galton hỏi.

 

Trình Hào nói: "Cậu nên học cách tôn trọng người khác."

 

"Anh đang chỉ trích tôi sao?" Galton không vui: "Một tên... Dựa vào cái gì chỉ trích tôi?"

 

Trình Hào bay thẳng đến chỗ Galton: "Cậu tránh ra."

 

Trình Hào khí thế rất đủ, trước đó Galton bị Trình Hào đánh ngã rất nhiều lần... Y theo bản năng mà nhường ra, tránh ra phía sau lại hỏi: "Anh muốn làm gì?"

 

Trình Hào liếc mắt nhìn Galton ngoài mạnh trong yếu, ngồi ở trước piano.

 

Nguyên chủ biết đàn piano, thậm chí còn đàn rất hay, dù sao cha mẹ hắn đều là tay chơi nghệ thuật, không chỉ có như vậy, cha mẹ hắn còn bồi dưỡng hắn theo phương diện này.

 

Nếu như mẹ hắn không mất sớm, cha hắn không rời đi, được cha mẹ bồi dưỡng, hắn nhất định sẽ thành một nhà nghệ thuật gia, sau đó làm một ít công việc về thiết kế các loại —— nguyên chủ cảm thấy rất hứng thú với thiết kế châu báu, thiết kế phòng ốc....

 

Nhưng mà, sau khi cha hắn rời đi, cuộc đời của hắn quẹo cua.

 

Ban đầu, hắn chỉ là thành một học sinh xấu trốn học đánh nhau, chờ bị Trình Hào xuyên tới... Hắn liền dứt khoát trở thành võ sĩ quyền anh.

 

Đã từng học qua những kỹ năng kia, ngay cả vẽ vời Trình Hào còn dùng được, những cái khác cũng không quên nhanh được.

 

Hiện tại piano...

 

Trình Hào ngồi ở trước piano, nhìn chằm chằm piano một phút, sau đó vươn ngón tay, ấn phím.

 

"Anh muốn làm gì?" Galton hỏi.

 

Mà y mới vừa hỏi xong, liền thấy Trình Hào đàn.

 

Trình Hào đàn, là một bài luyện tập mà mọi người nghe nhiều nên quen, ban đầu anh đàn không thuần thục, đàn rồi lại đàn, liền quen tay, đàn một lần rồi, rồi đàn lần thứ hai.

 

Galton: "..."

 

Trình Hào đàn rất bình thường, còn lâu mới đàn được tốt như y, nhưng Trình Hào biết đàn!

 

Galton có loại cảm giác bị một cái tát, trước đó y còn muốn dùng piano để thể hiện mình khác với tất cả mọi người, kết quả... Người ta cũng biết đàn!

 

"Tôi học mười năm, mặc dù có mấy năm không đàn, nhưng còn nhớ một chút." Trình Hào nói.

 

Galton: "..." Học piano không chỉ cần thời gian, còn cần tiền, không phải nói Trình Hào đi ra từ khu ổ chuột sao? Làm sao còn có thể đàn piano?

 

Không chỉ có Galton khiếp sợ, ngay cả lão George, lúc này c*̃ng khiếp sợ không gì sánh nổi.

 

Trước đó lão cũng cảm thấy được, Trình Hào không giống như là lớn lên ở khu ô chuột, nhưng làm sao cũng không ngờ, Trình Hào còn biết đàn piano, thậm chí học mười năm.

 

Biết hội họa thì thôi đi, Trình Hào còn biết âm nhạc!

 

Rốt cuộc thì anh có lai lịch gì?

 

Lão George hiếu kỳ cực kỳ, lúc này Claude cũng đã vỗ tay: "Êm tai!"

 

Những tay đấm khác cũng đều nói: "Cậu đàn thật hay."

 

"Không ngờ cậu còn có thể đánh đàn, thật là lợi hại."

 

"Trình, cậu quá tuyệt vời!"

 

"Cảm ơn." Trình Hào cười nói cám ơn.

 

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy, rốt cuộc Galton không nhịn được hỏi: "Sao anh biết đàn piano?"

 

Dáng vẻ Galton rất tức giận, Trình Hào đột nhiên muốn chọc y: "Cha mẹ tôi đều là quý tộc gốc Hoa, từ nhỏ tôi đã tiếp thu nền giáo dục quý tộc, biết vài loại nhạc cụ, cũng biết vẽ tranh."

 

"Vậy sao anh đi đánh quyền? Trong nhà của anh..." Có phải là do trong nhà Trình Hào xảy ra vấn đề?

 

Trình Hào nói: "Nhà tôi rất tốt, tôi rất thích đánh quyền, cho nên rời nhà đi ra ngoài."

 

Trước đây Galton vẫn luôn nhìn không vừa mắt Trình Hào, bây giờ nghe Trình Hào nói lời này, lại kính nể mà nhìn về phía Trình Hào: "Anh thích quyền anh, cho nên mới làm như vậy sao? Anh thật làm cho người ta kính nể..."

 

Y còn chưa nói hết, liền phát hiện Trình Hào đã đi ăn tiếp.

 

Galton: "..."

 

Lão George đi đến cạnh Trình Hào, ánh mắt phức tạp nhìn Trình Hào: "Lúc trước tôi cảm thấy kỳ quái, cậu và Lâm Vũ Tầm, Danny không giống như là anh em.. Cậu rời nhà trốn đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm kém nhau bảy, tám tháng, trước lão còn tưởng rằng đôi anh em này nhớ lộn tuổi tác, bây giờ nhìn lại thì không phải.

 

Bọn họ căn bản không phải là anh em đúng không? !

 

"Chúng tôi xác thực không phải anh em ruột." Trình Hào nói: "Nhưng tôi cũng không phải rời nhà trốn đi... Là bọn họ không cần tôi nữa."

 

"Bọn họ không cần cậu nữa?" Lão George hỏi.

 

"Đây là một chuyện khiến người ta đau lòng... Đừng hỏi." Trình Hào nói.

 

Lão George: "..."

 

Lão George sợ Trình Hào đau lòng thật, cuối cùng không hỏi nhiều.

 

Cái tiệc đứng này, tất cả mọi người chơi rất vui vẻ, quan trọng nhất là được ăn rất vui vẻ.

 

Tiếc nuối duy nhất là tiệc đứng không có rượu.

 

Gibbs không cho tay đấm chỗ hắn uống rượu, hắn cảm thấy uống rượu sẽ hỏng việc.

 

Nhưng, người khác không uống rượu, Galton trở lại trong phòng của mình, lại uống nhiều rượu.

 

Y phát hiện mình có chút vô dụng.

 

Trước đó tuy rằng y cảm thấy Trình Hào rất lợi hại, nhưng vẫn có chút cảm giác cao cao tại thượng, cảm thấy mình lợi hại hơn Trình Hào, kết quả thì sao? Trình Hào không có chút nào kém y!

 

Tiểu thiếu gia Galton không nhịn được liền uống nhiều, ngày hôm sau khi tỉnh ngủ, mặt trời bay lên cao cao từ lâu.

 

May là, Gibbs mặc kệ y.

 

Galton rời giường rửa mặt, quyết định đi theo Trình Hào huấn luyện.

 

Kết quả, sau khi y ra ngoài, mới biết Trình Hào đã đi rồi.

 

"Trình Hào đi rồi?" Galton sửng sốt: "Anh ta không ở lại tiếp tục huấn luyện sao?"

 

"Cậu ta cũng không cần tôi giám sát huấn luyện." Gibbs nói: "Cậu ta yêu cầu mình rất nghiêm khắc, sẽ không lười biếng, kỹ xảo c*̃ng rất thuần thục... Tôi cảm thấy cậu ta học ít nhất mười năm quyền anh, cần phải có cao thủ quyền anh chuyên nghiệp chỉ điểm cho cậu ta."

 

Trước kia Gibbs rất hiếu kỳ tại sao Trình Hào hiểu nhiều tri thức về phương diện đánh quyền như vậy, hiện tại đã hiểu rõ.

 

Tình cảnh nhà người ta rất có tiền!

 

Phỏng chừng trước đây, Trình Hào cũng giống Galton, mời rất nhiều người dạy.

 

Nhưng hai người này khác nhau rất lớn, hẳn là Trình Hào học rất dụng tâm, cho nên học cực kỳ tốt, Galton... Y cũng chỉ biết mấy trò mèo.

 

Gibbs nhìn Galton, thất vọng thở dài.

 

Galton đối diện với ánh mắt của Gibbs, phiền muộn cực kỳ —— tuy rằng Gibbs không mở miệng, nhưng y nhìn hiểu ý tứ của Gibbs!

 

Gibbs lại nói: "Đúng rồi, cậu ta nhờ tôi nói với cậu một tiếng cảm ơn, tối hôm qua đồ ăn rất ngon."

 

Galton buồn bực.

 

Trình Hào cùng lão George, sáng sớm hôm nay rời khỏi nông trường của Gibbs.

 

Đêm qua Galton chuẩn bị đồ ăn nhiều vô cùng, căn bản là ăn không hết, đặc biệt là các loại trái cây... Nhóm tay đấm cũng không thích.

 

Trình Hào liền gói một ít.

 

Anh xếp mít vào một hộp cơm, cầm một quả bưởi hồng, mấy trái bơ, còn có những thứ trái cây khác không dễ mua ở bên này, cùng với một ít quả có vỏ cứng hiếm thấy.

 

Những thứ đồ này, sợ là Lâm Vũ Tầm cùng Danny đều chưa từng ăn.

 

Trình Hào dự định đi đến chỗ Lâm Vũ Tầm một chuyến, rồi về nhà.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.