Tên thuật sĩ kia hừ lạnh, vừa cười khẩy vừa chửi: "Muốn gây sự với ta hả!" rồi lại bắt đầu kết ấn.
Tôi hiện thân ngay tại chỗ, rút tấm bài của mình ra: "Âm sai phụng mệnh câu hồn, kẻ nào dám cản đường!"
Mặt tên thuật sĩ trẻ đen kịt hơn đáy nồi.
"Chết tiệt, không muốn gây sự mà cứ đ.â.m đầu vào. Vậy thì tất cả cùng vào đó một chuyến đi! Kính Càn Khôn! Mở!"
Kính Càn Khôn trong tay hắn và tôi giống hệt nhau, nhưng phúc khí của hắn ta dày đến mức không thấy đáy, hắn kích hoạt Kính Càn Khôn với công suất tối đa.
Tôi nhìn mà ngứa cả răng, toàn là ác ý và ghen tị.
Ngay sau đó, linh hồn tôi mất kiểm soát, bị hút vào thân thể Vô Danh.
Khi mở mắt ra, tôi đã ở một thế giới khác.
Thuật Nhiếp hồn chuyển sinh.
Tôi biết mình đã tiến vào ký ức của Vô Danh.
Quá khứ của cô ấy hiện lên trước mắt tôi như cuốn phim quay chậm.
Tôi biến thành Vô Danh, ý thức vẫn là của tôi, nhưng không thể kiểm soát hành động của cô ấy.
"Tôi" mặc một bộ quần áo rất đẹp, cài chiếc kẹp tóc màu xanh da trời. Gương bên cạnh phản chiếu khuôn mặt "tôi".
Thanh tú và xinh đẹp.
“Ba ơi, lần này cho con đi dạy học tình nguyện ở nông thôn đi mà."
"Tôi" lay lay cánh tay người đàn ông bên cạnh, ông ta quay lại, mặt mày âm u vừa định nói gì thì bị người phụ nữ trẻ tuổi hơn cắt lời.
"Ba à, A Tĩnh muốn đi thì cứ cho cô ấy đi đi."
Cô ta nhìn quanh một vòng: "Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-nhan-gian-lam-am-sai/1732127/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.