"Nhưng nhiệm vụ đến tay cô rồi, ta nghĩ chắc là ý trời, cô cứ chịu trách nhiệm đưa cô ấy đi đi."
Tôi nhỏ giọng hỏi dò: "Sếp, nhỡ cô ấy chưa c.h.ế.t thì sao?"
Nụ cười trên môi Thất gia tắt ngấm: "Chưa chết?"
"Xong rồi, hiệu suất công việc trong năm nay lại bay mất, sao lại có chuyện ma quái lớn thế này!"
"Vì đã lên sổ sinh tử, sống c.h.ế.t chỉ là vấn đề thời gian thôi, cũng không lâu nữa đâu, cô cứ ở bên cô ấy đi."
"Nhớ kỹ, đừng để cô ấy có bất kỳ tiếc nuối nào. Đây là một nhân vật đặc biệt được cấp trên chỉ định. Người ta đã lo liệu mọi mối quan hệ cho cô ấy."
Một người phụ nữ sống trong hiện thực, luôn bị chèn ép, sao lại khiến các ông lớn phải quan tâm đến như vậy?
Thất gia dặn dò xong liền đi.
Tôi vội vàng rút kim tiêm ra khỏi tay, động tác mạnh quá khiến m.á.u phun ra ngoài.
Đinh Mộc!
Á á á!
Cô bạn thân yêu của tôi vẫn chưa sống lại!
Tôi chân trần chạy đến phòng y tá: "Y tá ơi, bạn tôi hình như cũng được cấp cứu ở bệnh viện này, tên là Đinh Mộc, cô biết phòng nào không?"
Y tá lật sổ tay, nhìn tôi dò xét: "Cô là người nhà của Đinh Mộc?"
Tôi sợ họ không tin, vội vàng lấy điện thoại, tìm ảnh chụp chung thân thiết của tôi và Đinh Mộc, chứng minh: "Tôi là bạn thân sống c.h.ế.t có nhau của Đinh Mộc."
"Thật không?"
"Thật mà!" Tôi gần như muốn thề.
Trưởng y tá thở dài một hơi, vẻ mặt rõ ràng nhẹ nhõm hơn: "Vậy thì tốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-nhan-gian-lam-am-sai/1732134/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.