Tôi rút bút cơ ra, bắt đầu chơi cầu cơ.
Thường dân không nên làm việc này, rất nguy hiểm. Nhưng tôi thì khác, đây là chuyên môn của tôi mà.
Người ta nói "lòng người động niệm, trời đất đều hay".
Huống chi là những hành động xấu xa, càng dễ kinh động đến thần linh.
Tình thế cấp bách, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi hỏi: "Hai mẹ con kia có phải hung thủ không?"
Bút cơ trả lời: [Vừa đúng lại vừa không đúng.]
"Điện thoại của Đinh Mộc ở đâu?"
Bút chỉ về phía hai mẹ con kia, xem ra là ở chỗ họ rồi.
Tôi hỏi tiếp: "Hung thủ g.i.ế.c Đinh Mộc là ai, tại sao cô ấy lại chết?"
Bút vạch mạnh trên giấy, gần như muốn rách cả tờ, rồi chỉ thẳng vào tôi.
Tôi: ?
Sao nó lại nói tôi g.i.ế.c Đinh Mộc?
Tôi c.h.ế.t lặng.
Một giây sau, tôi nhận ra ý của nó có lẽ là cái c.h.ế.t của Đinh Mộc có liên quan mật thiết đến tôi, thậm chí cô ấy c.h.ế.t vì tôi.
Lòng tôi quặn thắt, con bé ngốc này chắc chắn đã giấu tôi điều gì đó.
Đột nhiên, Lý Phổ gọi tôi từ bên ngoài: "Cô gái, cô ra đây đi."
Tôi lau vội nước mắt.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bước ra sân, tôi đi thẳng đến chỗ Đặng Lệ Minh và hỏi: “Bà già, cái điện thoại của cô gái bà gặp đêm qua có phải ở chỗ bà không?"
Lý Hùng liếc xéo tôi, rồi quay sang chế giễu Lý Phổ: "Anh Lục, anh làm ăn kiểu gì thế? Cả tiếng đồng hồ trôi qua mà người ta vẫn còn nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-nhan-gian-lam-am-sai/1732138/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.