Tôi vừa gào, vừa nắm lấy áo sơ mi của Lục Thanh Dã không chịu buông.
Cho đến khi anh lấy lịch sử nhắn tin với Lục Thanh Dã kia ra, tôi mới phát hiện ra mọi chuyện.
Người đàn ông trước mặt, với gương mặt hoàn toàn khác, mới thật sự là Lục Thanh Dã.
Mà "bạn trai" qua mạng của tôi, cùng lắm chỉ là người lấy trộm ảnh chụp của Lục Thanh Dã mang đi lừa đảo.
Sau đó, tôi càng khóc to hơn.
"Tôi thất tình rồi."
Tôi nghẹn ngào nói với Lục Thanh Dã.
Lục Thanh Dã bất đắc dĩ cười, sau đó chỉ chỉ bộ đồ dính đầy nước mắt nước mũi của tôi.
"Nhóc con, người nên khóc là anh mới đúng."
"Đang yên đang lành lại bị mắng là tra nam, đồ mới mua của anh cũng bị liên lụy."
Thật xin lỗi, sẽ bồi thường gấp đôi cho anh.
Thương hiệu anh biết đấy, đồ thật sự rất đắt.
Tôi cúi đầu, ngượng ngùng lí nhí xin lỗi anh.
Tôi hít mũi một cái, giọng điệu là âm mũi.
Lục Thanh Dã cũng không khách khí, nhanh chóng nhận tiền chuyển khoản của tôi.
Mọi chuyện anh gặp đều phải giải quyết rõ ràng, giải quyết xong tôi lập tức về nhà.
Ai ngờ Lục Thanh Dã gọi tôi lại.
“Bé con, chuyện em yêu sớm tính thế nào?”
Tôi ngẩng đầu, thấy anh đang lười biếng dựa vào ghế sofa, đang cười.
Tôi sực tỉnh, lịch sử trò chuyện khi nãy tôi đưa anh đã làm lộ tuổi thật của mình.
Chuyện này mà để cha mẹ tôi biết thì coi như xong đời.
Tôi lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí mà mở miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-tro-thanh-ban-gai-ke-thu-cua-anh-trai/2734445/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.