Tô Ảnh ngẩn ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Thịnh.
Trong lòng tự nhiên bị khuấy động mà không giải thích đuợc.
Phó Thịnh nói, đây là lần đầu tiên anh chính thức hẹn hò?
Nói như vậy, mình là người may mắn nhất kia?
Lấy được lần đầu tiên của Phó Thịnh?
Trong lòng lại vô hình cảm thấy ngọt ngào.
Mày muốn chết à, muốn chết à.
Tại sao dạo này cảm xúc của mình luôn lên xuống thất thường chỉ vì một câu nói của Phó Thịnh?
Chắc chắn mình đã điên rồi!
Điên rồi điên rồi, mình bị điên rồi!
Phó Thịnh như không nhìn thấy biểu tình này của Tô Ảnh, tiếp tục cúi đầu nói ra: "Người khác đều nghĩ Phó Thịnh anh hiếu thuận, đặc biệt nghe lời người nhà, người nhà nảo anh đi coi mắt ai, anh sẽ đi coi mắt nguời đó, người nhà bảo anh ở bên ai, anh sẽ ở bên người đó. Đáng tiếc, bọn họ đều sai rồi!"
Phó Thịnh nói xong câu này, nhẹ nhàng nâng tầm mắt lên, bình tĩnh nhìn Tô Ảnh: "Trên thế giới này, không ai có thể ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì. Ông nội bà nội anh sẽ không làm vậy, cha mẹ cũng sẽ không làm như vậy."
Tô Ảnh bình tĩnh hỏi: "Bởi vì bọn họ đều không nỡ ép buộc anh?"
"Không, là bởi vì bọn họ đều không rảnh rỗi như vậy." Phó Thịnh nhếch khóe miệng nở nụ cười khinh thường: "Em cảm thấy người nhà anh rất rỗi rãi à?"
Tô Ảnh lập tức lắc đầu.
Đúng vậy, lão Nguyên soái Phó gia là nhân vật cấp nguyên lão quốc gia, đã gần một trăm tuổi, nhưng vẫn phấn đấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887601/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.