Phó Thịnh vừa nhắm mắt lại, đã cảm thấy Tô Ảnh nằm ở trên nửa giường bên kia trượt tới, giống như con lươn, coi anh là cái gối ôm, ôm chặt lấy.
Phó Thịnh mở mắt ra nhìn dung nhan Tô Ảnh ngủ cực kỳ say, anh chỉ nhíu nhíu mày, mà không đẩy Tô Ảnh ra.
Phó Thịnh cứ nghĩ có nhiều thêm một người phụ nữ ở trên giường thì mình sẽ không ngủ được.
Nhưng anh nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.
Giấc ngủ ngọt ngào chưa từng có.
Tô Ảnh cũng vậy.
Cô chưa từng được ngủ thư thái như thế này.
Đặc biệt là còn có một cái gối ôm lớn, a, thật là thoải mái!
Không chỉ có độ đàn hồi, còn có nhiệt độ, ôm rất thoải mái!
Tô Ảnh ngủ ngon đến mức không muốn rời giường, chỉ muốn ôm cái gối ôm lớn này ngủ đến khi chán thì thôi.
Ai đưa cho mình chiếc gối ôm lớn ấm áp này vậy?
Là thím Lâm ở phòng bếp? Hay là chị Mã phụ trách ở vườn hoa?
Oa, thật là thoải mái.
Tô Ảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa định tìm đồng hồ báo thức của mình xem giờ theo thói quen.
Nhưng khoảng khắc lúc cô vừa mở mắt ra kia, một lồng ngực rắn chắc nhanh chóng đập vào trong mi mắt của cô.
Tô Ảnh ngẩn người.
Tại sao gối ôm của cô lại biến thành thế này?
Tô Ảnh vô thức ngẩng đầu lên, một giây tiếp theo, tất cả cơn buồn ngủ của cô đều bị đuổi chạy!
Anh ấy anh ấy anh ấy anh ấy anh ấy... anh ấy anh ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887603/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.