Cô nằm trong vòng tay anh, đôi chân trắng nõn co lên, cánh tay hoa sen ôm lấy cổ anh.
“Tại sao?”
“Bởi vì em yêu ngươi, cho dù hận thì cũng sẽ không bao giờ bằng tình yêu sâu đậm em dành cho anh được.”
“Vậy nên, nếu có trở mặt với nhau thì trong lòng em vẫn sẽ cảm kích anh.
Vì trong những năm đó, gặp được anh đã giúp em học cách yêu người khác và yêu chính bản thân mình. Nếu như trước đây Từ Trúc Linh chỉ là một con rối, thì bây giờ chính anh đã cho em một cuộc sống mới.”
Cố Thành Trung nghe xong những lời này, trái tim mềm nhũn.
Anh nhẹ nhàng tựa cằm lên trán cô, nhàn nhạt thở dài.
“Trúc Linh, cưới được em… Thật tốt.”
“Tất nhiên rồi, ai bảo em vừa đáng yêu vừa quyến rũ như vậy chứ?”
“Hừ, quyến rũ anh, mê hoặc anh cả đời.”
“Chờ đã… Sủi cảo của eml”
Hứa Trúc Linh chợt nghĩ ra điều gì rồi hoảng hốt chạy ngay vào phòng bếp.
“Trời ạ, sủi cảo!”
Sủi cảo đã nấu quá thời gian nên bị biến dạng.
Cô muốn nấu lại một lượt khác, nhưng Cố Thành Trung không chê bai, ngược lại còn thích thú ăn hết đống sủi cảo đó.
Có lẽ, chỉ có yêu sâu đậm đối phương thì mới tính toán, so đo gì cả.
Nếu người đó so đo thì chỉ có thể là cái này rốt cuộc có phải là cô làm hay không mà thôi.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, đã hơn bốn tháng trôi qua kể từ ngày Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2103737/chuong-1950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.