🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghĩ tới cảnh đó, bé cá ngựa thấy lòng mình như có ai đang siết lại. Cậu không chần chừ nữa, vội vã ăn sáng, nhờ quản gia gói thêm chút bánh kem, rồi nhờ đưa mình đến công ty.

Trước khi vào được đến văn phòng, cậu tình cờ gặp lại đối tác trong dự án thiết kế đại dương hôm trước, người này lập tức dẫn cậu đến thẳng chỗ tổng tài.

Vừa mở cửa—cảnh tượng bên trong khiến tim bé cá ngựa như vỡ ra.

Tiên sinh của cậu đang ngồi dựa vào ghế sofa, trước mặt là một đống văn kiện. Còn ngồi đối diện anh—là một người đàn ông tuấn tú, ánh mắt lả lơi, đang chống tay trên bàn, nghiêng đầu nhìn tiên sinh như muốn ăn tươi nuốt sống.

bé cá ngựa đứng khựng, cảm giác như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.

Trong đầu hiện lên hình ảnh trong cuốn tài liệu bác sĩ Vương từng đưa cho tiên sinh. Nhân vật chính—một thú nhân che bụng, rưng rưng nước mắt rồi bỏ chạy. Bé cá ngựa vô thức đặt tay lên bụng mình—hôm nay vừa ăn hai phần bữa sáng, bụng hơi phồng lên—nghĩ thầm:
"Nếu tiên sinh không cần chúng ta nữa... thì chúng ta sẽ mang con bỏ trốn."

Thế nhưng, ngay lúc ấy...

"Bang!"

Tổng tài bất ngờ hất phăng bàn tay vừa định chạm vào người mình, sắc mặt lạnh băng đến đáng sợ.

Bé cá ngựa lập tức xông vào, "phanh" một tiếng mở tung cửa, lao đến như một cơn gió, chắn giữa tiên sinh và tên đàn ông kia, hai tay dang ra như gà mẹ che con:

"Mời anh tự trọng, cách xa anh ấy một chút!"

Tổng tài hơi sững người, nhỏ giọng hỏi:
"Sao em lại đến đây?"

Diệp thiếu gia cau mày khó chịu:
"Cậu là ai? Dám xông vào đây? Bảo vệ đâu hết rồi?!"

Tổng tài chậm rãi đứng dậy, giọng trầm xuống:
"Em ấy là người của tôi. Vì sao lại không thể vào?"

Khóe môi Diệp thiếu gia khẽ nhếch, ánh mắt lướt qua bé cá ngựa đầy mỉa mai:
"Hóa ra tổng tài cũng thích kiểu nhỏ nhắn dễ thương thế này à? Thảo nào từ chối tôi mãi."

Cậu ta cười khẩy:

"Cậu ta thì có gì hơn tôi? Không quyền, không thế, không danh tiếng. Ngoại hình đáng yêu? Tôi cũng không thua kém. Còn những thứ khác—quyền lực, tài sản, danh vọng, tôi đều có thể cho anh."

Dù thấp hơn nửa cái đầu, bé cá ngựa vẫn mạnh mẽ ngẩng đầu, đứng thẳng người trước Diệp thiếu gia, phía sau là tiên sinh nhà mình đang âm thầm làm chỗ dựa. Nhờ vậy mà khí thế không hề nao núng:

"Vợ tôi... A không, tiên sinh của tôi chính là thích tôi ở điểm này! Anh không cần bận tâm!"

"Chậc chậc... Tổng tài, cậu ta vừa gọi anh là v..." Diệp thiếu gia khựng lại một chút, như nuốt phải xương cá, trừng mắt:

"Cậu vừa nói gì cơ?"

Bé cá ngựa không hề lùi bước, ánh mắt kiên định:
"Tiên sinh của tôi không cần anh phải nhớ nhung hay can thiệp gì cả!"

Diệp thiếu gia nhíu mày, giọng gay gắt hơn:

"Không phải câu sau! Câu đầu tiên kìa! Cậu vừa gọi anh ta là gì?"

Tổng tài khẽ cau mày, đang định lên tiếng thì bé cá ngựa đã nhanh nhảu đáp thay:

"Vợ."

Diệp thiếu gia: "..."

Toàn thân cậu ta như bị điểm huyệt, mất vài giây mới tiêu hóa được chữ ấy, rồi khiếp sợ bật thốt:

"Cậu... cậu là ở dưới?! Sao có thể như vậy được?!"

Ánh mắt cậu ta từ từ lướt qua bé cá ngựa – nhỏ nhắn, đáng yêu – rồi lại nhìn sang tổng tài: vai rộng, eo thon, cơ bắp rắn chắc, nét mặt lạnh lùng. Sự đối lập khiến Diệp thiếu gia như muốn sụp đổ.

Tổng tài vẫn đứng đó, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại không biết nên phản ứng thế nào. Còn bé cá ngựa, ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó lại đỏ mặt, tay vô thức vân vê góc áo, khẽ nghiêng đầu:
"Tối qua đúng là em đã nằm lên người tiên sinh mà ngủ... Nhưng sao cậu ta lại ngạc nhiên dữ vậy?"

Diệp thiếu gia như phát điên:
"Tại sao?! Làm tôi tốn công tốn sức như vậy, cậu ta chỉ cần một chữ 'vợ' là chiếm hết ưu thế?! Tại sao lại như vậy!"

Ánh mắt đầy phẫn uất hướng về phía bé cá ngựa, cậu ta rít qua kẽ răng:
"Cậu ta thì có gì hơn tôi?! Vì sao anh lại chọn cậu ta chứ?"

Tổng tài lạnh nhạt đáp, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo kiêu hãnh:
"Chỗ nào của em ấy cũng tốt. Còn cậu, không sánh nổi."

Lời vừa dứt, sắc mặt Diệp thiếu gia tái đi. Cậu ta quay người định rời đi thì tổng tài đã thản nhiên gọi lại:

"Tôi chưa cho cậu đi."

Anh đẩy tập văn kiện về phía Diệp thiếu gia, ánh mắt sắc như dao:

"Cầm lấy. Sau đó quay về dọn dẹp đồ đạc. Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với Diệp lão gia. Nếu không thể làm việc nghiêm túc, thì tiểu thiếu gia nên về nhà thì hơn."

Diệp thiếu gia chết sững tại chỗ.

Tổng tài vẫn chưa dừng lại. Anh ôm lấy bé cá ngựa, kéo cậu ngồi xuống sofa bên cạnh, ánh mắt đầy tự hào:

"Dự án mà cậu từng phụ trách thất bại, còn nhớ không? Đối tác khi đó không cần bản thiết kế của cậu. Họ chọn..."

Anh nghiêng đầu, khẽ mỉm cười:
"Chọn vợ của tôi."

Diệp thiếu gia đứng chết trân. Trong khi đó, bé cá ngựa ngơ ngác ngồi trong lòng tổng tài, còn đang tiêu hóa hai chữ "vợ của tôi".

"Tôi hiểu rồi." Diệp thiếu gia nheo mắt nhìn cả hai, ánh nhìn chuyển từ ngạc nhiên sang ghen tức:
"Ý của các người là—cho dù vì yêu mà chịu làm số 0, anh cũng không thèm nhìn tôi một cái?"

Tổng tài không đáp, chỉ nghiêng đầu hôn nhẹ lên thái dương người trong lòng, ra hiệu không cần nói gì thêm.

Diệp thiếu gia giận đến run người, ôm tập tài liệu bỏ đi như nổi bão.

...

Cửa vừa đóng lại, tổng tài liền thở phào một hơi. Cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn.

"Em đến đây làm gì thế?"

Bé cá ngựa chớp mắt, nhỏ giọng:
"Em... tưởng tiên sinh không cần em nữa."

Tổng tài khựng lại, rồi bật cười, nhẹ giọng giải thích chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm văn hóa—không phải vì không thích, mà là muốn em gọi đúng vai trò thật sự.

Bé cá ngựa gật đầu lia lịa, rồi đột ngột gọi:

"Chồng!"

Tổng tài sững người.

"Chồng ơi~"

"Chồng à~"

Bé cá ngựa vừa gọi vừa áp sát, hết bên trái lại bên phải, thì thầm vào tai anh, giọng ngọt đến tan chảy. Tổng tài bật cười, tai đỏ rực như chín mọng.

Anh ho khẽ một tiếng, nửa thật nửa đùa:
"Em cứ như vậy, anh bị dụ đến nghiện mất."

Bé cá ngựa vui vẻ ngồi gọn trong lòng anh, lặp lại:
"Chồng ơi, từ nay em sẽ gọi anh như vậy."

Tổng tài không nhịn được, cúi người xuống thì thầm bên tai bé cá ngựa, giọng khàn khàn:

"Vợ ngoan."

Và thế là, trái tim nhỏ bé của bé cá ngựa lập tức hóa thành một đám bong bóng bay lơ lửng trong mật ngọt.

Dù yêu nhau đến mấy, thì giữa hai người cũng khó tránh khỏi những va chạm nho nhỏ – đặc biệt là những chuyện tưởng chừng rất đỗi bình thường như cách xưng hô. Nhưng không nhất thiết phải ép buộc nhau thay đổi. Cuối cùng, tổng tài và bé cá ngựa vẫn gọi nhau là "Tiên sinh" và "Bé cá ngựa" như thuở ban đầu. Thỉnh thoảng, họ sẽ đùa giỡn mà đổi cách gọi – "chồng", "vợ", "bảo bối"... – khiến không khí giữa hai người thêm phần ngọt ngào, ấm áp.

Thế nhưng, hai ngày gần đây, tổng tài phát hiện bé cá ngựa có vẻ khác lạ. Cậu hay thất thần nhìn chằm chằm vào lịch, ánh mắt chỉ dừng lại ở một ngày duy nhất.

Tổng tài âm thầm dặn quản gia dò hỏi: "Đó có phải là sinh nhật của em ấy không?" Nhưng khi quản gia nhắc đến, bé cá ngựa chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Câu trả lời im lặng ấy khiến tổng tài càng thêm chắc chắn: ngày đó nhất định rất quan trọng với cậu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.