Nếu như tình hình bình thường thì Hoắc Tùng Quân sẽ không đột ngột đánh thức cô dậy như vậy, chắc chắn là có biến động gì đó.
Hoắc Tùng Quân chỉ chỉ ra ngoài cửa hang, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt âm trầm: “Có người tới.
Tiếp tới em đừng nói gì cả”.
Tiên Hiệp Hay
Anh vừa nói vừa ôm Lạc Hiểu Nhã đi vào nơi sâu nhất trong nham động.
Lạc Hiểu Nhã thấy anh không muốn đi ra ngoài, hơn nữa ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo, cũng biết là người tới chắc không phải là người của bọn họ.
Có thể là người của Ngô Thành Nam và An Bích Hà.
Cô cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hoắc Tùng Quân nhận thấy cả người cô căng thẳng, bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, xung quanh nhạm động này được cỏ che rậm rạp, bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu”
Bọn họ khá may mắn, nham động này không phải một nhàm động thẳng thông mà có hơi quẹo cua.
Nếu như cả hai bọn họ cố gắng thì hoàn toàn có thể chui vào sâu.
Cho dù có người phát hiện ra nham động này, chỉ cần không đi vào sâu kiểm tra thì chắc cũng không phát hiện ra bọn họ.
Hoắc Tùng Quân ôm Lạc Hiểu Nhã trốn ở chỗ khúc quạch, nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện đống lửa trước đó đã cháy hết, còn có miếng vải lau vết máu của bọn họ, vẻ mặt rất căng thẳng.
“Em ở đây đợi anh” Anh dặn dò Lạc Hiểu Nhã một câu, đang chuẩn bị đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-xau-xa-chi-yeu-vo-mu/1035802/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.