"Tỷ tỷ lão bà, muốn ăn khoai tây chiên chứ? Còn có đồ ngọt, hoa quả? Bánh kẹo,được không?" Kha trạch Vũ không hề bị sự im lặng của cô làm lay chuyển, quyết hỏi đến cùng.
Quy tắc thứ nhất, không biết xấu hổ.
Quy tắc thứ hai: Kiên trì không biết xấu hổ.
Quy tắc thứ ba: Kiên trì sống chết không biết xấu hổ.
An Chỉ Manh vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy cậu lon ton đôi chân ngắn chạy đi mất dạng.
Nhìn gian phòng trống rỗng, cô rơi vào trầm tư."Đây quả thật là thân thích của tổng thống đại nhân, tại sao có cảm giác giống như nhặt được vậy."
"Cộc cộc cộc..."
"Mời vào."
Quản gia đẩy cửa tiến vào, một mặt nghiêm túc nhìn cô."An tiểu thư, Kha thiếu gia vẫn là trẻ con, lời cậu ấy nói cô đừng để bụng.."
"A! Sẽ không, em ấy mới tám tuổi."
Nhìn nét mặt nghiêm túc của quản gia, cô một mặt không hiểu."Cậu bé thật sự là người nhà của tổng thống?”
"Ừm! Là thân thích của phu nhân.”
"A! Chẳng trách." Hóa ra là giống tính cách phu nhân nhà bên kia.
Quản gia còn muốn nói điều gì, ngẫm lại lại không biết nên nói cái gì! Sợ nói càng nhiều càng sai."An tiểu thư, Tổng Thống tiên sinh rất tốt với cô, cô cũng đừng nghĩ muốn trốn đi nữa. Coi như cô chết, ngài ấy cũng nhất quyết không buông tay cô.”
Lưu lại câu nói này, sau đó ông trực tiếp rời đi
An Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng quản gia, lại nghĩ về người đàn ông bá đạo khiến người ta hít thở không thông.
Cảm giác nơi ngực buồn buồn, có chút đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177094/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.