"Không phải đâu! Tàn nhẫn như vậy..."
"Ừm! Ha ha ha..." Tống Húc cho tới bây giờ không biết biểu cảm của bệnh nhân khi nghe báo cáo bệnh trạng lại phong phú như vậy, phong phú khiến người ta thấy buồn cười.
Ngẫm lại cuộc sống tòa thành tổng thống sau này, khẳng định sẽ vô cùng náo nhiệt rồi. "Chờ chút nữa quản gia sẽ mang cháo chay tới, cô uống nước trước, sau vài tiếng thì có thể ăn chút cháo rồi."
"A!" Cô chép miệng, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Lại nhìn xung quanh một chút. Cô vì anh mà chịu thương, thế mà anh không có ở đây, tâm tình cực kì không tốt.
Tống Húc cười cười, cô thật đúng là đứa trẻ tâm tư không giấu nổi một giây."Anh ta ở phòng bệnh cách vách, nếu cô muốn nhìn,tôi có thể đẩy xe lăn đưa cô qua."
"Anh ấy sinh bệnh rồi hả? Xảy ra chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?"
Thấy cô lo lắng như thế, Tống Húc khẽ đảo con ngươi, biểu lộ trở nên ai oán, muốn nói lại thôi."Ai... Cô tự mình qua xem chút đi. "
An Chỉ Manh cảm thấy trầm xuống, nhanh chóng thúc giục y tá mang xe lăn tới.
Ngồi lên xe lăn trực tiếp để y tá đưa tới phòng cách vách.
Đứng trước cửa phòng, cô trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
"Tư Hàn, anh vừa khỏi bệnh, ăn chút đi! Cô gái đó đã có người chăm sóc rồi. "
An Chỉ Manh ngây ngốc nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc quần áo bệnh nhân cũng không che giấu nổi cặp mông cong vút của mình, mấu chốt chính là tại sao cô ta lại ngồi tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177154/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.