Cận Tư Hàn không chú ý hành vi của bé.
Tiến lên ôm eo của cô, đi đến nhà ăn.
- "Đói bụng không! Lần sau để cho quản gia cho các người ăn trước, không cần chờ tôi về!"
- "Không đói bụng! Tôi có ăn điểm tâm!"
Trước kia không cảm thấy cái gì, hiện tại thấy cùng người trong lòng ăn bữa tối ấm áp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Kha Trạch Vũ đá mấy cái, dù không hứng thú cũng đến bàn ăn ngồi dùng cơm.
"Cậu, người giả dối kia, cậu tính toán đến lúc nào vứt bỏ hả?
An Chỉ Manh thấy bé khó xử bởi vì mình, không đành lòng.
- "Trạch Vũ, tới đây, Chúng ta nhìn xem hôm nay chú quản gia làm món ăn gì ngon, có được hay không? "
- " được!"
Vừa nghe có ăn, tức thời dời lực chú ý.
Ánh mắt Cận Tư Hàn bận rộn nhìn cô gái nhỏ, trong lòng ấm áp.
Đang đợi một thời gian, chờ tìm được máu gấu trúc khác, cho dù anh hủy đi thanh danh cũng sẽ để cho cô ta cút.
Tống Húc đã nói: máu gấu trúc rất trân quý, chỉ một người sợ vẫn còn bất trắc, hai người ít mạo hiểm hơn.
- " Kẻ nào đui mù mà không dìu tôi đi bệnh viện vậy? Nếu tổng thống về nhà, nhìn xem anh sẽ sa thải các người..."
Cổ Thư Phỉ sờ lấy thân thể mình cứng ngắc, từ mặt đất chật vật đứng lên.
Một mình đi tới phòng khách, mặt nổi giận đùng đùng, trong nháy mắt nhu hòa xuống tới.
- " Tổng thống... Ngài về nhà rồi hả? Ngài biết không? các người hầu đều không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177182/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.