"Chờ chút!" Cô lo lắng nhìn anh, ấm giọng khuyên."Giữ đi! Công khai đối với sự uy tín của anh rất không tốt."
"Không sợ! CÔ ta dám nói, anh sẽ cho cả nhà cô ta phải lưu lạc đầu đường." Thanh âm nhạt nhẽo không gợn sóng, khiến cho Cổ Thư Phỉ vẫn đang sống sờ sờ phải rùng mình một cái.
Người đàn ông naỳ thực sự là một tên ác ma.
Ánh mắt ghen ghét nhìn về phía cô gái được anh đối đãi vô cùng ân cần. Dựa vào cái gì lại không thể là cô, dựa vào cái gì?
Bảo vệ trực tiếp kéo cô ra bên ngoài, đúng lúc một người đàn ông từ ngoài bước vào.
Sắc mặt nghiêm túc, khẽ thì thầm vào tai anh.
Cận Tư Hàn toàn thân lập tức tỏa ra hàn khí."Tin tức là thật?"
"Là thật, người đều bị chuyển qua nước ngoài. Nước R không còn một ai có máu gấu trúc nữa."
An Chỉ Manh thấy anh đột nhiên băng hàn vây phủ, còn bóp méo chiếc thìa kim loại trong tay.
Cô bất an gỡ chiếc thìa xuống, nắm lấy tay anh.
Tay bị anh bóp chặt đến đau nhức, cô cười ngọt ngào nhìn anh."Em không ra ngoài, không có gì nguy hiểm. Anh không tìm được người có máu gấu trúc, vậy em cũng sẽ không ra ngoài!"
"Không bình thường!" Anh liếc về phía Cổ Thư Phỉ đang bị lôi ra ngoài."Đưa cô ta cút lại đây! Quản gia sắp xếp chỗ ở cho cô ta, sau này mang thức ăn lên phòng."
"Rõ, Tổng Thống tiên sinh."
Thoát khỏi sự trói buộc của thị vệ, Cổ Thư Phỉ đắc ý nhìn về phía An Chỉ Manh."Hừ!"
Quản gia sắp xếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177184/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.