Tôi đã từng gặp lại nhiều bạn học cũ, không ai trong số họ tránh khỏi việc trở nên trưởng thành và ít nói hơn theo thời gian.
Những người anh em từng kề vai sát cánh đi vệ sinh chung, giờ đã trở thành những chàng trai trẻ tán dương lẫn nhau trong các buổi nhậu. Những cô bạn từng thức khuya để nghe tâm sự nỗi buồn của nhau, giờ đều đã kết hôn mà thậm chí không gửi nổi một tấm thiệp mời.
Mọi người đều nói đó là lẽ thường, đó là sự trưởng thành.
Nhưng trong sự trưởng thành ấy, dường như chỉ có Trình Hàm vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta đưa tay phải ra, nói: "Đi thôi, để mình đưa cậu về nhà."
Giống như một khoảnh khắc quay trở về mười năm trước, khi chúng tôi mới 16 tuổi, anh ta vừa chơi bóng xong liền lười biếng khoác tay tôi – người đang làm bài tập – và nói: "Đi nào, đi cùng mình ra tiệm tạp hóa."
Chỉ là khi đó tôi gật đầu đồng ý, còn mười năm sau, tôi chỉ có thể cố nghĩ ra một cái cớ để từ chối.
Trình Hàm nhìn ra sự do dự của tôi, lập tức nở nụ cười đầy tinh quái: "Thôi nào, cậu tự nhìn xem mặt mình đỏ thành thế nào rồi kìa. Cô học sinh giỏi ngày xưa giờ cũng học hư rồi đấy."
5
Gương mặt vốn đã đỏ vì rượ”u của tôi càng thêm đỏ hơn.
Trà Sữa Tiên Sinh
Không đợi tôi lên tiếng, Trình Hàm đã móc ra chìa khóa xe, "Mình đi lấy xe, cậu ở đây chờ nhé."
Chẳng mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-dang-phi-nao-lao-lu-thinh-phong/2699266/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.