Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Trình Hàm nhíu mày, nhìn tôi từ đầu đến chân, “Mới họp xong… Cậu sao vậy?”
Trà Sữa Tiên Sinh
Nghe thấy câu quan tâm ấy, nước mắt tôi lại không kìm nổi mà muốn rơi xuống.
Tôi cúi đầu, bất chấp hình tượng, nhanh chóng lau đi nước mắt.
“Không sao đâu, tớ không sao.”
Trình Hàm thở dài, cởi chiếc áo vest của mình khoác lên vai tôi.
Anh có vẻ hơi bực bội, đưa tay lên đầu tóc đen của mình vò vò, rồi rất nghiêm túc gọi tên tôi.
“Lâm Niên, trước đây cậu chưa bao giờ khách sáo với tôi như vậy.”
Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, chưa kịp mở miệng, Trình Hàm hình như sợ tôi từ chối, lại tiếp tục nói.
“Bất kể điều gì xảy ra, tôi cũng có thể giúp cậu… bất cứ chuyện gì.”
9
Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng căn phòng, trên bàn ăn, chiếc bàn kính xoay được bày đầy những món ăn tinh tế.
Trình Hàm ngồi bên cạnh tôi, nâng ly rượu và khẽ gật đầu chào bố mẹ tôi, “Bác trai, bác gái, chào hai bác ạ, con là Trình Hàm.”
Sau đó, anh uống cạn ly.
Bố tôi là một người cha điển hình ở một thị trấn nhỏ, ông đánh giá một người dựa vào khả năng uống rượu của họ trên bàn ăn. Rõ ràng, hành động của Trình Hàm vừa rồi đã khiến ông có ấn tượng tốt.
Ông vỗ tay, liên tục khen “tốt.”
Còn mẹ tôi, khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-dang-phi-nao-lao-lu-thinh-phong/2699271/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.