Giữa đêm khuya, cảm nhận có vật gì đó đặt lên bụng, Kiển Tuy giật mình thức giấc, hoảng hốt kêu toáng lên và giãy giụa loạn xạ.
Vật thể bí ẩn kia khó chịu lên tiếng: “Còn ồn ào nữa thì cút xuống đại sảnh mà ngủ.”
Kiển Tuy lập tức im bặt.
“Cậu… Cậu chủ?”
Ánh đèn đầu giường bật sáng, soi rõ gương mặt tuấn tú tinh xảo của thiếu niên, đường nét chưa rõ ràng, vẫn còn nét trẻ con.
Kiển Tuy vội vàng nhìn quanh, rồi thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ mình mộng du sang phòng của Sầm Kiêu Uyên, may mà không phải.
Hai thiếu niên mười mấy tuổi chen chúc trên chiếc giường đơn, Sầm Kiêu Uyên tay chân dài ngoằng, không thể duỗi thoải mái được.
“Ngủ đi, còn dám kêu một tiếng nữa, ngày mai tao sẽ kêu người cho mày uống thuốc câm.”
Hắn không cho Kiển Tuy cơ hội thắc mắc, lật chăn lên, lần nữa vòng tay ôm lấy eo y, kéo sát vào lòng, qua lớp chăn áp sát vào nhau.
Kiển Tuy ngơ ngác.
Trong bóng tối, hơi thở nhẹ nhàng của thiếu niên phả bên tai, khiến y thấy ngứa ngáy.
“Cậu chủ, cậu mất ngủ sao?” Kiển Tuy khẽ hỏi.
Sầm Kiêu Uyên nhắm mắt “Ừ”một tiếng.
“Cậu đau đến mức không ngủ được sao?”
“Bớt nói nhảm.”
Hắn dùng tay xoa bụng Kiển Tuy, khiến người trong lòng cười khúc khích.
Kể từ khi Kiển Tuy chủ động thoa thuốc cho hắn, mối quan hệ giữa hai người đột nhiên gần gũi hẳn, đây không phải lần đầu Sầm Kiêu Uyên nửa đêm lẻn đến ngủ chung.
Toàn thân Kiển Tuy chỉ có bụng và mông là nhiều thịt nhất, sờ vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-hu-xuan-y-ha/2889683/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.