Nắng sớm khiến con người ta quên đi sự mệt mỏi của ngày hôm qua.Ánh nắng yếu ớt đang cố len lỏi chen vào trong căn phòng rộng không một bóng người . Ánh nắng dịu nhẹ nhưng sao mang tâm sự nặng nề đến căn phòng băng giá ấy ? Như thường lệ thì Hữu đến gọi Nó xuống ăn sáng .
>
- Mời hai vị tiểu thư xuống dùng bữa _ Hữu quay lưng bỏ đi nhưng hơi khựng lại . Tại sao trễ thế rồi mà Nó vẫn chưa xuất hiện còn không trả lời nữa chứ . Vẫn kiên nhẫn gõ cửa .... đáp lại vẫn là sự yên lặng ....
>
Cánh cửa mở ra nhưng không phải là phòng của Nó , là phòng trống đối diện phòng Nó . Một người con gái bước ra với chiếc áo pull quần jean ngắn rất dễ thương .... đó là Thục Phương . Hữu quay lại nhìn Phương rồi suy nghĩ , đột nhiên anh cảm thấy bất an . Phương không ở trong phòng Nó , vậy còn Nó ? Nó có ở trong không ?
- Xin chào Lâm tiểu thư , xin lỗi cho tôi làm phiền tí _ Hữu
- Có việc gì ?_ Phương
- Xin hỏi là tại sao cô không có ở trong phòng của Nhị tiểu thư ?_ Hữu
- À , tôi nghĩ là nên để cho Băng được yên tĩnh nên tối qua đã ngủ bên này . Bộ có chuyện gì sao ?_ Phương thắc mắc . Hữu cảm thấy lo lắng
- À , vâng , vì tôi gọi mãi mà tiểu thư không nghe , thường thì tiểu thư dậy rất sớm nhưng hôm nay thì ...... _ Hữu
- Chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-lanh-gia/1926643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.