Hắn rất gầy, gầy đến mức dưới ánh sáng mờ xám trông hệt như những hình nhân giấy bán trong tiệm đồ tang, gương mặt dài tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen kịt, tựa như tro tàn của ngọn lửa phẫn nộ chưa tắt.
"Trong mắt hạng người như họ, chỉ có kẻ xuất thân cao quý mới đáng gọi là 'người'. Còn bọn ta? Chẳng qua là bậc thang cho họ giẫm lên mà leo cao, thậm chí còn chẳng bằng heo chó."
Ta á khẩu, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn hắn.
Tiểu Ma Cán kéo nhẹ khóe môi, nhưng mắt không có ý cười. Hắn siết chặt xâu kẹo hồ lô trong tay, chìm vào hồi ức.
"Nói ra chắc ngươi không tin. Lúc đầu nhà ta chưa bao giờ nghĩ ta sẽ ra trận giết người. Ta vốn là đứa yếu ớt, từ nhỏ chỉ biết đọc sách, ngay cả cây cuốc cũng không vác nổi. Cha mẹ ta nhịn ăn nhịn mặc, dốc sức cho ta đi học, chỉ mong ta có thể đọc sách thành tài, dù chỉ đỗ tú tài thôi cũng có đường mà đi."
Tiền triều trọng văn khinh võ, đọc sách quả thật là con đường duy nhất của bách tính nghèo khổ. Nhưng con đường của Tiểu Ma Cán lại không dễ dàng như vậy. Hắn thi đỗ, đứng đầu bảng, mới mười ba tuổi đã là tú tài. Tương lai rạng rỡ.
Thế nhưng, trên bảng vàng lại không có tên hắn, mà rõ rành rành là tên của con trai tri huyện.
"Hôm đó ta quỳ trước cổng phủ tri huyện suốt một đêm. Ta không hiểu, ta đã thi đỗ, tại sao ngay cả bài thi của ta cũng không tìm thấy?" Tiểu Ma Cán chớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-anh-phu-an-a-phu/1864711/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.