"A Dã, đừng giận." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ "Ây da." "Sao lại khóc dữ hơn rồi?" Tần Đạc Dã ngửa mặt nằm trên đùi Tần Huyền Hiêu, trơ mắt nhìn từng giọt lệ tích tụ trong đôi mắt phượng đẹp đẽ kia, chúng cứ thế rơi xuống, rồi nóng hổi vỡ tan trên mặt y. "Không có gì." Tần Huyền Hiêu bị ánh mắt dịu dàng ấy nhìn chăm chú, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, rồi cúi xuống hôn Tần Đạc Dã một cách bừa bãi. Trái tim này từ đây thôi không còn sợ hãi, không còn bất an, không còn lo lắng ngày qua ngày. Thì ra Tần Đạc Dã biết tất cả, biết những chuyện hoang đường của hắn khi vừa lên ngôi, biết hắn đã để mặc bản thân sa lầy trong bùn lầy mục rữa, nhưng vẫn lựa chọn chấp nhận con người hắn. Thật may mắn xiết bao, thật may mắn nhường nào. Cả đời này, hắn không còn gì tiếc nuối. "May sao... khi có được sự tha thứ của người." Tần Đạc Dã thả lỏng cơ thể, mặc cho hắn hôn, y đưa tay vỗ nhẹ lên lưng người nọ, rồi chậm rãi xoa sau gáy Tần Huyền Hiêu, ngón tay len vào mái tóc đen nhánh, như xoa đầu một chú chó nhỏ. Y ôm người trong lòng một cách dịu dàng, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng đợi đến khi Tần Huyền Hiêu hoàn toàn bình tĩnh lại. Khi ngước mắt lên, Tần Đạc Dã có thể thấy trong đôi mắt phượng kia ánh lên tia sáng rực rỡ. May quá, xem ra Hoàng đế nhỏ nhà y đã tỉnh táo trở lại. Tần Đạc Dã chống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686962/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.