"Vậy gọi là gì?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Bị bao trùm trong một màn đêm ấm áp kéo dài rất lâu, lâu đến mức hai nhịp thở nặng nề và dồn dập quấn quýt lấy nhau, không thể tách rời. Giữa cảm giác miên man ấy, Tần Đạc Dã lờ mờ nghe thấy âm thanh bên tai. "Được rồi..." Giọng của Tần Huyền Hiêu khàn đặc, hắn thì thầm: "Bệ hạ của ta... ngài cảm nhận được không? Ngài đã chuẩn bị xong rồi, ta... ta có thể không?" Giọng nói khàn khàn mang theo sự cám dỗ tột cùng, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Đối phương dùng chất giọng nhiễm đầy tình ý để gọi y là "bệ hạ", nhưng đầu ngón tay vẫn chống đỡ bên trong, động tác trên tay lại càng thêm ngang ngược. Cảm giác cấm kỵ quái lạ trong lòng cũng theo đó mà phóng đại vô hạn. Tần Đạc Dã nghiến răng, mạnh mẽ nhấc chân đạp hắn, mắng: "Cút... đừng gọi ta như vậy." Nhưng giọng nói lại khàn khàn mềm mại, xen lẫn nhịp thở gấp gáp, chẳng còn chút dáng vẻ gì của Hoàng đế. Tần Huyền Hiêu nghe thấy mà lòng ngứa ngáy, hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai đỏ bừng của Tần Đạc Dã, mơ hồ hỏi: "Vậy gọi là gì?" Gì cũng được, gọi tên là được rồi. Tần Đạc Dã đẩy hắn ra, hơi thở rối loạn, khuôn mặt nóng bừng, y đáp: "Tùy ngươi." "A Dã." Giọng nói bất ngờ vang lên bên tai. Tần Đạc Dã ngây người trong chốc lát, rồi lại nghe thấy Tần Huyền Hiêu ghé sát, thì thầm lặp đi lặp lại tên y. "A Dã... ta yêu người lắm... có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686965/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.