"Phải, hắn không dám tin." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Tần Đạc Dã. Cái tên mà hắn từng gọi vô số lần trong những đêm đen thăm thẳm. Người mà hắn thành kính ngưỡng mộ, nhớ tới mức cuồng si. Ánh trăng soi rọi lên hắn, là nguồn động lực giúp hắn sống tiếp nửa cuộc đời. Vị Thành Liệt Thánh Hoàng đế đã vực dậy Đại Ngụy khỏi nguy cơ sụp đổ. Là người không thuộc cùng một thời đại với hắn. Cũng là người đã mất từ trăm năm trước. Đã hóa thành bụi trần, chỉ còn lại nắm xương. Tựa như vầng trăng cô độc trong đêm lạnh, trong trẻo mà xa vời, lạnh lẽo nhưng thuần khiết, vầng sáng ấy vẫn luôn ôm lấy hắn. Tần Huyền Hiêu có thể sống tới nay đều là nhờ vào nó, nhưng hắn vĩnh viễn không thể với tay chạm đến dù chỉ một tia ảo ảnh mong manh. Hắn đã vô số lần lần mò trong những kẽ hở của thời gian, từng cung kính lật giở tất cả bút tích, sách vở, tranh họa, thơ ca, từ khúc còn sót lại trong thư khố của Đại Ngụy và điện Lan Đài... Thậm chí là những di vật được bảo tồn của Thành Liệt đế... Hắn muốn thông qua từng trang giấy mỏng manh kia, nhìn thấy một đời chói lọi nhưng nặng tựa thiên quân của ngài. Hắn muốn tìm kiếm dấu vết ngài để lại cho hậu thế, để có thể đến gần ngài hơn dù chỉ một chút. Hắn có thể khẳng định, không ai hiểu rõ Tần Đạc Dã hơn hắn. Tư liệu về cuộc đời của Thành Liệt đế được ghi chép lại, Tần Huyền Hiêu đều ngấu nghiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686979/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.