🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Phải, hắn không dám tin."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Tần Đạc Dã.

Cái tên mà hắn từng gọi vô số lần trong những đêm đen thăm thẳm.

Người mà hắn thành kính ngưỡng mộ, nhớ tới mức cuồng si.

Ánh trăng soi rọi lên hắn, là nguồn động lực giúp hắn sống tiếp nửa cuộc đời.

Vị Thành Liệt Thánh Hoàng đế đã vực dậy Đại Ngụy khỏi nguy cơ sụp đổ.

Là người không thuộc cùng một thời đại với hắn.

Cũng là người đã mất từ trăm năm trước.

Đã hóa thành bụi trần, chỉ còn lại nắm xương.

Tựa như vầng trăng cô độc trong đêm lạnh, trong trẻo mà xa vời, lạnh lẽo nhưng thuần khiết, vầng sáng ấy vẫn luôn ôm lấy hắn.

Tần Huyền Hiêu có thể sống tới nay đều là nhờ vào nó, nhưng hắn vĩnh viễn không thể với tay chạm đến dù chỉ một tia ảo ảnh mong manh.

Hắn đã vô số lần lần mò trong những kẽ hở của thời gian, từng cung kính lật giở tất cả bút tích, sách vở, tranh họa, thơ ca, từ khúc còn sót lại trong thư khố của Đại Ngụy và điện Lan Đài...

Thậm chí là những di vật được bảo tồn của Thành Liệt đế...

Hắn muốn thông qua từng trang giấy mỏng manh kia, nhìn thấy một đời chói lọi nhưng nặng tựa thiên quân của ngài.

Hắn muốn tìm kiếm dấu vết ngài để lại cho hậu thế, để có thể đến gần ngài hơn dù chỉ một chút.

Hắn có thể khẳng định, không ai hiểu rõ Tần Đạc Dã hơn hắn.

Tư liệu về cuộc đời của Thành Liệt đế được ghi chép lại, Tần Huyền Hiêu đều ngấu nghiến tất cả, gom hết vào lòng, trân trọng từng thứ, mỗi một vật đều được bao bọc trong lớp kính lưu ly để cẩn thận bảo tồn.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, thứ ngăn cách hắn là dòng thời gian đã trôi đi, là trăm năm đằng đẵng, là một vực sâu thăm thẳm chẳng thể nào vượt qua.

Tần Huyền Hiêu đã vô số lần tưởng tượng, nếu hắn sinh ra vào thời của Thành Liệt đế Tần Đạc Dã, có lẽ hắn sẽ phò tá ngài, góp phần kiến tạo nên thời thái bình thịnh thế.

Quân vương và bề tôi, đôi khi hắn nghĩ, nếu họ sinh ra cùng thời, tâm hồn tương thông, nhất định sẽ trở thành tri kỷ của nhau.

Người sinh, ta vẫn chưa thành,

Khi ta kịp đến, người đành hóa mây.

Chỉ là chút tiếc nuối và bất lực, như nước chảy qua kẽ tay, càng siết chặt càng tan biến.

Chỉ là một ánh mắt vô tình lướt qua trang bìa quyển ký sự thuở ấu thơ, vậy mà hóa thành nỗi day dứt đeo mang cả một đời.

Dù vậy, Tần Huyền Hiêu vẫn rõ ràng và lý trí nhận thức được rằng, tất cả chỉ là hư vọng.

Nhưng...

Nhưng mà...

Tần Huyền Hiêu nghe thấy nhịp tim mình rung động mãnh liệt như tiếng trống dồn dập, thậm chí hắn có thể thấy rõ lông mi đang run rẩy.

Hắn ngước mắt lên.

Trên con đường núi phủ đầy gió tuyết, giữa nền trắng tinh khôi không tì vết, một người cưỡi bạch mã đang bị tuyết trắng bao quanh.

Y xoay đầu ngựa, chậm rãi tiến về phía hắn.

Bông tuyết bỗng hóa thành ánh trăng ngày trước, tràn vào đôi mắt hắn.

Dáng người và khí chất ấy, hoàn toàn trùng khớp với bóng hình trong những bức họa hắn từng thấy.

Nhưng... làm sao có thể chứ?!

Tâm trí Tần Huyền Hiêu quay cuồng dữ dội, hắn không còn cảm nhận được hơi thở của mình, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh. Cả đất trời rộng lớn như chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại hình ảnh Tần Đạc Dã cưỡi ngựa trắng chậm rãi đến gần.

Cứ như thể phá tan bức tường thời gian, bước ra từ dòng chảy quá khứ đã tiêu tán.

Lận Tê Nguyên ở bên cạnh đã xuống ngựa, quỳ trước mặt Tần Huyền Hiêu, nói: "Mạt tướng cứu giá đến trễ."

Nhưng Tần Huyền Hiêu không nghe thấy gì cả, hắn chỉ ngơ ngác nhìn Tần Đạc Dã.

Đôi mắt y trầm tĩnh như mặt nước sâu không gợn sóng.

Nếu trong cuộc chém giết ban nãy, đôi mắt ấy rực lửa như kim loại nung đỏ, sắc bén như danh kiếm đã qua ngàn lần rèn giũa...

Thì lúc này lại như đã được tôi luyện trong nước lạnh, bọc lên một lớp cứng cỏi vô cùng.

Đôi mắt ấy, chỉ có những người đã trải qua chiến trường khói lửa Bắc Cương, lại lắng đọng trong quyền lực tối cao mới có thể sở hữu.

Đó chẳng phải chính là cả cuộc đời của Thành Liệt đế đấy ư?

Môi Tần Huyền Hiêu run rẩy, hắn nhìn y tiến lại gần, cúi xuống nhấc một gã thích khách lên.

Đó là tên thích khách bị y đoạt đao sau khi xuống xe, y vung tay đánh mạnh vào điểm yếu trên gáy, khiến gã bất tỉnh ngay lập tức.

Giờ đây, y túm cổ áo tên thích khách kéo lên, gã thích khách vừa tỉnh lại, thấy tình hình không ổn, lập tức nghiến răng cắn xuống.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt sắc bén của Tần Đạc Dã đảo qua, gần như đã đoán trước, y vươn tay khéo léo bẻ nhẹ một cái, khiến tên thích khách ấy trật khớp hàm.

"Cạch" một tiếng, viên thuốc độc rơi ra khỏi miệng gã.

Tiếp theo là những tiếng "rắc rắc", kèm theo tiếng thét thảm thiết, chỉ trong chớp mắt, tứ chi của thích khách bị Tần Đạc Dã bẻ trật khớp, mềm oặt rũ xuống.

"Bắt sống."

Y tùy ý ném thích khách đã mất khả năng hành động về phía trước, quẳng gã xuống trước mặt Tần Huyền Hiêu.

Vì có người ngoài ở đây, Tần Đạc Dã hiếm hoi gọi hắn một tiếng "bệ hạ", rồi nói tiếp: "Đây là tử sĩ được nuôi dưỡng đặc biệt, mang về đi, giao cho Phạm Quân thẩm tra ra kẻ đứng sau."

Ánh mắt của Tần Huyền Hiêu vẫn luôn ngơ ngác dõi theo Tần Đạc Dã, hắn đờ người ra, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Thấy đối phương bước đến bên cạnh, đưa dây cương của Phi Quang cho hắn, hắn lại nghe Tần Đạc Dã tùy ý hỏi một câu: "Sao thế?"

Tần Huyền Hiêu lặng lẽ nhận lấy dây cương, miệng mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Cái tên tưởng như sắp thốt ra lại nghẹn cứng nơi cổ họng, hắn muốn gọi nhưng lại hoảng sợ không thôi.

Tần Huyền Hiêu hoàn toàn không dám tin rằng trời cao lại ban cho hắn món quà lớn như vậy.

Thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân có một thôi thúc muốn quỳ xuống.

Những manh mối trước đó bỗng chốc hợp nhất trong tâm trí, điểm then chốt ấy bất ngờ được khai thông.

Trước đây, khi quan sát người trước mặt không có thói quen và tính cách phù hợp với Văn Tình Hạc được nhắc đến trong mật thư của Xích Huyền, hắn đã nghi ngờ rằng đó là sự ngụy trang có chủ ý của Văn Tình Hạc.

Sau đó, hắn lại điều tra ra quỹ đạo cuộc đời khác biệt của đối phương như cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí võ công thân pháp, nên đã suy đoán rằng nhà họ Văn đời này có một cặp song sinh bị chia cắt, một người đọc sách làm quan, một người luyện võ bắn tên, được nuôi dưỡng trong bóng tối.

Nhưng lại không hề có bất kỳ dấu vết nào, ngay cả khi Huyền Y vệ Xích Huyền đã bỏ ra rất nhiều công sức, tất cả những manh mối thu được đều nói rằng nhánh bên của nhà họ Văn năm xưa chỉ có một đứa con.

Suy luận trước đây của Tần Huyền Hiêu rất hợp lý, nhưng lại thiếu đi một mắt xích quan trọng để đi đến kết luận, dù có điều tra thế nào cũng không thể tìm ra.

Nhưng nếu... không có manh mối mà hắn mong đợi thì sao?

Nếu như không phải một cặp song sinh bị chia cắt, mà là linh hồn của Tần Đạc Dã vốn thuộc về Thành Liệt đế thời trăm năm trước vẫn chưa hề tiêu tan, mà chuyển dời lên thân thể người này thì sao?

Như vậy, cảnh tượng hỗn loạn khi lần đầu gặp gỡ tại điện Hàm Chương, sự ngạc nhiên và nghi hoặc của Ngự y khi lần đầu tiên bắt mạch, lời bình phẩm về trà trắng Vân Nam, nét chữ gần như giống hệt, thói quen phê duyệt tấu chương, tư thế lên ngựa kéo cung, tất cả đều là phong cách của người sống ở một trăm năm trước...

Tần Huyền Hiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra lại có nhiều điểm trùng hợp đến vậy.

Dung mạo, dáng vẻ, phong thái ngày càng giống nhau, chẳng lẽ tất cả đều do ảnh hưởng của linh hồn lên thân xác sao?

Tần Huyền Hiêu lại nghe thấy chính hơi thở run rẩy của mình, nó nặng nề và gấp gáp.

Phải, hắn không dám tin.

Hắn há miệng rồi ngậm lại, như thể dây thanh quản đã bị cắt bỏ, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Chuyện luân hồi chuyển thế này quá mức hoang đường, giống như một chiếc búa tạ khổng lồ, nện vỡ toàn bộ thế giới quan của hắn.

Giọng nói của ông lão trong chùa Hộ Quốc vẫn văng vẳng bên tai.

Hoa kim ngân ấy à, kể từ khi Thành Liệt đế đặt tên đến nay, cho tới chính hắn sau này cũng từng ra lệnh thêu loài hoa đó lên những tấm vải trong cung.

Trong bóng tối của số mệnh, loài hoa kim ngân như một biểu tượng của linh hồn bất diệt, vòng luân hồi kéo dài trăm năm đã gắn kết hai người họ lại với nhau.

Tần Huyền Hiêu đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh nếu gặp lại Tần Đạc Dã thì sẽ như thế nào, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng, người ấy lại cùng hắn kề vai chiến đấu với thích khách trong rừng, máu bắn đầy người mà vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, còn gọi hắn một tiếng "bệ hạ".

Hắn cũng xứng để Thành Liệt đế gọi hắn là "bệ hạ" ư?

Lần đầu tiên, Tần Huyền Hiêu thực sự thấu hiểu cảm giác "cận hương tình cánh khiếp"*.

*Ý chỉ cảm giác càng gần quê nhà càng thêm sợ hãi, từ bài thơ "Hồi hương ngẫu thư" của Hạ Tri Chương.

Hắn thật sự sợ hãi!

Lúc tâm trí của Tần Huyền Hiêu còn đang trống rỗng, chân như bị đóng đinh tại chỗ, thì ngay bên cạnh, một bóng người nhanh nhẹn lướt qua tầm mắt hắn, lao về phía trước.

Tần Huyền Hiêu nhìn kỹ, là Lận Tê Nguyên.

Vị đại tướng trấn thủ biên cương gần năm mươi tuổi ấy xông lên trước, kích động đến mức hoàn toàn quên mất hình tượng và lễ nghi, râu mày đều run lên, vươn tay túm chặt lấy cánh tay của Tần Đạc Dã.

Cả người Lận Tê Nguyên run lên, ánh mắt sáng rỡ khi nhìn Tần Đạc Dã, cứ như muốn nuốt chửng người ta vậy.

"Văn đại nhân!!!" Lận Tê Nguyên gầm lên như tiếng hô của quân đội Bắc Cương, không hề kìm nén giọng nói, kích động hét lớn: "Văn đại nhân! Văn đại nhân! Chiêu thức vừa rồi của ngài! Làm sao ngài lại biết chiến thuật của quân Trường Dã?! Ai đã dạy ngài?! Người ấy hiện ở đâu?! Ngài đã từng đến Bắc Cương bao giờ chưa?! Khi nào ngài gặp được tướng sĩ quân Trường Dã?! Ngoài đao pháp, ngài còn biết gì nữa?!"

Bình thường Lận Tê Nguyên vẫn luôn trầm ổn khi ở kinh thành, giờ đây hoàn toàn mất kiểm soát, ông ném ra hàng loạt câu hỏi, đôi tay vẫn siết chặt cánh tay của Tần Đạc Dã, ánh mắt vừa đau thương vừa rực cháy như kẻ được tiếp thêm sinh lực.

Trên đỉnh đầu của Tần Đạc Dã lặng lẽ xuất hiện một dấu chấm hỏi, y bình thản rút tay mình về.

Y không hiểu vì sao Lận Tê Nguyên vốn luôn có địch ý ngầm với mình bỗng trở nên nhiệt tình như vậy.

"Cha ta dạy ta, ông ấy đã mất nhiều năm rồi." Tần Đạc Dã không che giấu, thản nhiên trả lời: "Thương thuật, đao pháp, cung thuật đều là những chiêu thức thông thường, thỉnh thoảng ta cũng dùng trường kích và... phá thành kích."

Tần Đạc Dã không nói dối, việc huấn luyện và chiến thuật giết địch của quân Trường Dã đều là do cha y đúc kết từ kinh nghiệm chinh chiến cả đời ở Bắc Cương. Từ nhỏ y đã theo cha học tập, sau khi cha y chết ở kinh thành, y được đưa vào cung và trở thành Hoàng đế. Sau khi hoàn toàn nắm quyền, y thân chinh ra biên cương, chỉnh lý lại một số chiêu thức, đào tạo ra một đội quân bách chiến bách thắng.

Tần Đạc Dã khéo léo né tránh các vấn đề khác, nhưng chỉ vài câu nói đó cũng đủ khiến vị tướng quân trước mặt y, người từng bị gió cát Bắc Cương thổi qua năm tháng phải rưng rưng nước mắt.

Người nọ nghiêm nghị, khí chất cứng cỏi, đôi mắt đỏ hoe.

"Phịch" một tiếng, ông bỗng quỳ xuống đất, nhìn y chăm chú.

Tần Đạc Dã cũng xúc động, những chiến sĩ bảo vệ đất nước nơi biên cương lạnh giá, y luôn tôn kính và dành cho họ sự tôn trọng cao nhất.

Y vội cúi xuống, đỡ lấy cánh tay Lận Tê Nguyên: "Lận tướng quân, mau đứng dậy."

Lúc này, đầu óc Tần Huyền Hiêu mới hơi tỉnh táo lại, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ khẽ ho khan rồi ngơ ngác hỏi: "Hai vị... đang làm gì vậy?"

Lận Tê Nguyên lập tức quay đầu, lại quỳ trước mặt Tần Huyền Hiêu, kiên quyết nói: "Bệ hạ! Vừa rồi Văn đại nhân đã dùng đúng chiến pháp của quân Trường Dã đã thất truyền! Cả đời này thần không còn mong cầu gì khác, chỉ hy vọng có thể khôi phục quân Trường Dã! Thần to gan cầu xin bệ hạ chỉ định Văn đại nhân làm giáo quan trong quân, dạy lại các tướng sĩ chiến pháp và cách huấn luyện của quân Trường Dã!"

Tần Huyền Hiêu vẫn còn đang đờ đẫn, nhưng bên này, sau khi Tần Đạc Dã nghe thấy lời của Lận Tê Nguyên thì đột nhiên trầm giọng xuống: "Cái gì mà thất truyền?"

Giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa cơn giận không dễ nhận ra.

Tần Huyền Hiêu nghe vậy, cơ thể cứng đờ theo bản năng.

Xong rồi, y giận rồi.

"Hả, Văn đại nhân, chẳng lẽ ngài không biết sao?" Lận Tê Nguyên thấy y hỏi như vậy, ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng phải, khi đó ngài còn nhỏ. Hơn hai mươi năm trước, khi lão Hoàng đế còn tại vị, vì kiêng kỵ quân Trường Dã xa xôi ngoài biên giới có lòng bất trung, nên đã cắt đứt nguồn lương thực gửi đến Bắc Cương."

Nhà họ Lận có mối thù huyết hải với lão Hoàng đế, vì thế khi nhắc lại chuyện này, Lận Tê Nguyên mang theo căm hận và phẫn nộ: "Lúc đó, quân Hồ ồ ạt xâm phạm, quân Trường Dã trấn giữ hai tòa thành đã bị triều đình đâm sau lưng. Đội quân phía sau họ nhận được thánh chỉ từ triều đình, lui về ba trăm dặm. Tiền tuyến mất lương thảo, mất quân nhu, quân Trường Dã đơn độc giữ thành, chịu rét buốt băng sương, không có lương thực, không có viện binh... Họ chết trận từng người, chém đến khi lưỡi đao cùn mòn, đạn dược cạn kiệt, toàn quân... tuẫn thành..."

Rắc!

Tần Đạc Dã siết chặt chuôi đao trong tay đến khi gãy làm hai đoạn, mu bàn tay nổi gân xanh.

Lũ súc sinh!

Sao y không sống lại sớm hơn mấy năm, một đao tiễn cái thứ cặn bã đó xuống hoàng tuyền!

Ánh mắt Tần Đạc Dã lóe lên sự phẫn nộ, Tần Huyền Hiêu đứng bên cạnh ngoan ngoãn như chim cút, dưới áp lực của đối phương, hắn không dám hó hé câu nào.

Mãi đến khi Tần Đạc Dã dần dần bình ổn hơi thở, Tần Huyền Hiêu mới cẩn thận lên tiếng, rụt rè đề nghị: "Hay là... chúng ta về cung trước?"

Tần Đạc Dã hạ mắt, quả thực đã bị chọc giận đến cực hạn, y trầm mặc gật đầu, tự mình bước lên xe ngựa.

Tần Huyền Hiêu cũng vội vàng theo sau, nhóm Huyền Y vệ rút những mũi tên cắm trên xe ngựa, rồi lên đường hồi cung.

Suốt dọc đường, Tần Huyền Hiêu giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, không dám nhìn ngang nhìn dọc, chỉ chăm chú nhìn ngón tay, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tần Đạc Dã vừa mới đại sát tứ phương trong rừng, lại còn bị chọc tức đến bốc hỏa, giờ có chút mệt mỏi, y tựa vào thanh gỗ ngang trên xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Không ai nói gì, mãi đến khi về tới hoàng cung, Lận Tê Nguyên gần như khẩn cầu, quỳ xuống xin Tần Huyền Hiêu cho Tần Đạc Dã đến bãi tập.

Lúc này, Tần Huyền Hiêu mới dám nhìn sang y: "Khanh... muốn đi không?"

Tần Huyền Hiêu lục lọi trong đầu rất lâu cũng không tìm ra cách xưng hô phù hợp, chỉ dè dặt hỏi.

Tần Đạc Dã gật đầu.

Y nhất định phải đến bãi tập xem một chuyến, trên đường trở về, y đã tiêu hóa xong chuyện quân Trường Dã bị diệt.

Y thở dài trong lòng.

Chuyện cũ đã không thể cứu vãn, hôm nay y theo Lận Tê Nguyên vào quân doanh, xem thử quân đội bây giờ huấn luyện ra sao.

Tần Đạc Dã nói với Tần Huyền Hiêu: "Hôm nay chỉ xem một chút thôi, đã đến giữa trưa rồi, trở về còn phải xử lý chuyện thích khách."

"Vậy... ta đi cùng khanh, được không?" Tần Huyền Hiêu cẩn thận hỏi.

Trước đây, ngoài lúc ở riêng với Tần Đạc Dã, hắn luôn xưng "trẫm" trước mặt người khác, nhưng giờ phút này, hắn không dám xưng như vậy nữa.

"Đi thôi." Tần Đạc Dã nói.

Bọn họ không vào cung mà trực tiếp chuyển hướng đến bãi tập ngoài cung.

Tần Đạc Dã theo Lận Tê Nguyên vào bãi tập, còn Tần Huyền Hiêu không đi cùng.

Hắn cần một mình bình tĩnh lại.

Lỡ như... lỡ như...

Rõ ràng Tần Huyền Hiêu vô cùng chắc chắn đó là Tần Đạc Dã, nhưng Tần Đạc Dã chưa tự mình thừa nhận!

Chỉ cần chưa nói ra, thì vẫn có một phần vạn khả năng là không phải!

Chỉ cần y chưa thừa nhận!

Tần Huyền Hiêu đứng trước cổng bãi tập, đi qua đi lại, ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, thậm chí còn căng thẳng đến mức cạy cỏ khô trong kẽ gạch.

Một cọng, rồi một cọng, nhổ sạch bách.

Thậm chí hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, mãi đến khi đứng lên, trông thấy Tần Đạc Dã và Lận Tê Nguyên đi ra, Lận Tê Nguyên ở lại quân doanh, còn Tần Đạc Dã tiến về phía hắn.

Tần Huyền Hiêu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hắn căng thẳng siết chặt tay lại.

Lỡ như... lỡ như...

Chỉ cần Tần Đạc Dã không thừa nhận, thì vẫn còn cơ hội!

Ngay lúc hắn còn đang do dự, Tần Đạc Dã đã đến bên cạnh, cởi áo choàng đưa cho hắn, thuận miệng nói:

"Giữa trưa trời hơi nóng, cầm giúp ta."

Tần Huyền Hiêu nhận lấy áo, đầu óc bỗng nóng lên, buột miệng gọi ra cái tên đó.

"Tần Đạc Dã."

Tần Đạc Dã không để ý, có lẽ vì đang thả lỏng, vừa nghe tên mình bèn thuận miệng đáp lại: "Hả? Sao vậy?"

Sau đó, y trông thấy ánh mắt kinh hãi của Tần Huyền Hiêu.

"...A." Tần Đạc Dã sững lại.

Vừa rồi hắn gọi mình là gì?

Tần Đạc Dã: "..."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Tần Đạc Dã: "..."

Sau một hồi im lặng, Tần Đạc Dã vừa định nói gì đó để chữa cháy...

Bỗng nhiên, áo choàng rơi xuống đất.

Tần Huyền Hiêu xoay người, quay đầu bỏ chạy mất dạng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.