"Đó không phải là suy đoán từ lời người khác, mà là một sự khẳng định không thể lung lay." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Ta có ba điều không bói. Thứ nhất, kẻ sát nghiệp quá nặng, không bói. Thứ hai, kẻ công đức vô lượng, không bói. Thứ ba, kẻ không thuộc thế gian này, không bói. Mười sáu hoặc mười bảy năm trước, thiên đạo bất biến, vận nước suy tàn, loạn thế sắp tới. Ta theo thiên đạo đến gặp vị quân vương tương lai của triều Đại Ngụy sắp sửa diệt vong. Khi đó, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ gầy yếu, quần áo phong phanh, lạnh đến run rẩy. Mà nay, thiên đạo biến đổi, khách tinh giáng hạ, sông núi đã đổi thay, nhật nguyệt lại treo cao, từ suy vong đến trung hưng, những năm tháng lịch sử của Đại Ngụy đã được viết lại. Lẽ ra ta và đứa trẻ đó chỉ có một lần gặp mặt, nhưng thiên đạo bỗng nói rằng vẫn còn một lần nữa, vậy nên ta đến. Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Là bệ hạ. Người đứng bên cạnh đứa trẻ kia, chính là bệ hạ. Thời điểm bệ hạ tại vị, ta vẫn còn là trụ trì của chùa Hộ Quốc khi ấy. Bỗng nhiên, một tiếng động vang lên kéo ông lão ra khỏi hồi ức. Ông thấy Tần Huyền Hiêu đang nhìn mình, nhả ra một từ. "Yêu đạo." "?" Ông lão ngẩn ra, chỉ vào chính mình: "Lão thân tu Phật pháp." "Có gì khác biệt?" Tần Huyền Hiêu kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cười lạnh: "Cái bộ dạng quái dị, toàn nói lời hoang đường." Ông lão: "..." "Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686981/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.