"Đừng nói là đang khóc như trẻ con đấy nhé?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Âm thanh nghẹn ngào cảm kích vẫn vang vọng bên tai, thứ cảm xúc quá mức mãnh liệt ấy như đặt Tần Huyền Hiêu lên giàn hỏa, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực khiến hắn nóng ran. Hắn đã vật lộn sinh tồn trong thâm cung đầy rẫy kẻ ăn thịt người suốt chín năm, rồi nhân cơ hội xuất cung mà điên cuồng phát triển thế lực của bản thân suốt tám năm. Cuối cùng, hắn bắt được thời cơ, một kiếm đâm chết lão Hoàng đế, bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, ngồi vào vị trí không còn ai dám coi thường nữa. Làm Hoàng đế đã năm năm, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động làm gì đó cho bách tính. Hắn chỉ tùy ý làm theo ý thích, kẻ hắn yêu thì sống, kẻ hắn ghét thì chết. Đại thần nào chọc giận hắn thì cứ chém là xong. Những kẻ không lọt vào mắt hắn, hắn cũng chẳng buồn để tâm. Thực ra, kể từ khi đăng cơ, Tần Huyền Hiêu không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Hắn cô độc đứng trong bóng tối, tương lai mờ mịt hoang vu. Hắn chỉ có thể dựa vào việc không ngừng thu thập tìm kiếm, hết lần này đến lần khác xem lại di vật của Thành Liệt đế, mới có thể thoáng nhìn thấy một chút ánh trăng nhạt nhòa trong những đêm dài tối tăm không hy vọng. Nhưng lúc này đây, người đứng trước mặt hắn, y chỉ đơn giản đứng ở đó, nhẹ nhàng nói vài câu, thế nhưng thứ ánh sáng rực rỡ chói lọi ấy lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686993/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.