"Ta là người của bệ hạ."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Cổng đỏ vòng đồng uy nghiêm, bảng vàng treo cao.
Tường cổng bị nước mưa rửa trôi, lộ ra một vẻ sáng bóng.
Tần Đạc Dã lần theo ký ức về phủ của Dương tướng quân mà tìm đến, không ngờ rằng bọn họ vẫn chưa đổi chỗ ở.
Nhưng quy mô thì đã mở rộng hơn rất nhiều.
Phủ Thái úy tọa lạc trên khu đất quý nhất kinh thành, cách hoàng cung không xa, chỉ tầm một nén hương đi đường. Phủ đệ rộng lớn đến mức cả con đường ra vào cũng được kéo vào bên trong bức tường cao.
Tần Đạc Dã ngẩng đầu nhìn cánh cổng sơn đỏ, cảm nhận khí thế bức người tràn tới, trong lòng không khỏi thở dài.
Quy mô của phủ Thái úy này chẳng giống quan viên triều đình, mà giống phủ của thân vương hơn.
Trước cổng lại có cả gia nhân mang vũ khí đứng gác, thấy Tần Đạc Dã thì hùng hổ chặn lại.
Tần Đạc Dã đưa thư mời trong tay cho gia nhân canh cửa.
Tên gia nhân đó liếc nhìn y từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt rồi chẳng nói năng gì, chỉ quay người đi thẳng vào phủ.
Tần Đạc Dã cứ thế bị bỏ mặc ngoài cửa, chờ gia nhân vào bẩm báo.
Nửa canh giờ trôi qua, y vẫn che ô đứng trong màn mưa trước phủ Thái úy. Tên gia nhân không quay lại, cũng chẳng có ai mời y vào trong sảnh ngồi chờ, ít nhất cũng để trú mưa.
Đứng lâu chân cũng có chút mỏi, mưa tuy nhỏ nhưng từng cơn gió lạnh thổi qua vẫn mang theo những hạt nước li ti lọt vào trong ô, thấm ướt y phục. Vải quần bị nước mưa ngấm vào, dán chặt lên da thịt, lạnh lẽo rút đi chút hơi ấm cuối cùng trên người, từng đợt từng đợt rét buốt truyền tới.
Có gì khó hiểu đâu, chỉ là một màn ra oai phủ đầu mà thôi.
Tần Đạc Dã thản nhiên tìm một góc trú mưa, đặt ô xuống.
Lớp tán ô che phủ đầu, mặt ô thêu hoa văn rồng cuộn, vô tình hướng về phía phủ Thái úy.
Y âm thầm đếm trong lòng.
Chưa qua mấy hơi thở, cánh cửa sơn đỏ của phủ Thái úy bị đẩy ra, một người trung niên phong thái không tầm thường, ăn mặc xa xỉ bước tới.
Ánh mắt Tần Đạc Dã bình thản nhìn qua, trước tiên người nọ quở trách gia nhân canh cửa một trận vì không có mắt nhìn, gặp khách quý mà không biết mời vào phủ.
Sau đó, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười rạng rỡ, tiến tới bên cạnh Tần Đạc Dã che ô.
"Ngài chính là Văn đại nhân nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là Tổng quản phủ Thái úy. Hôm nay được gặp đại nhân, cảm giác như gió xuân phả vào mặt, ha ha ha ha!" Người trung niên nọ vừa cười vừa che ô cho y, nói: "Thái úy đại nhân đang bàn chuyện với khách trong phủ nên lỡ chậm trễ. Đám hạ nhân thật không biết điều, không biết mời ngài vào trong uống chén trà nóng. Tại hạ nhất định sẽ nghiêm trị bọn chúng!"
Vừa nói, ông ta vừa đi đến cổng, cố tình làm ra vẻ tức giận, giả bộ đánh nhẹ một cái lên tên gia nhân đứng gác.
Tần Đạc Dã thu hết vào mắt: "..."
Diễn xuất thật tài tình.
Ông ta đã sớm quan sát y từ trong phủ, sai gia nhân ra thử thăm dò giới hạn của y, mãi đến khi nhìn thấy mặt ô dùng trong cung mới chịu ra đón.
Đúng là lối tiếp khách dựa vào thân phận.
Tần Đạc Dã không muốn nhiều lời với tên tổng quản, chỉ lạnh nhạt nói: "Không sao, bọn họ không biết điều, vậy ngươi cũng không biết ư? Hay là Thái úy đại nhân các ngươi dạy dỗ kém cỏi, không rõ lễ độ?"
Nụ cười của Tổng quản cứng đờ, ông ta im bặt.
Tần Đạc Dã cố ý nhìn sang, hỏi: "Không dẫn đường à?"
Bị đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm, Tổng quản vô thức hoảng hốt, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Ông ta lau trán, không cười nữa, cúi đầu bước nhanh hơn, dẫn Tần Đạc Dã đi qua hành lang mưa, đến trước cửa chính của trung đường.
Thanh Huyền theo sát Tần Đạc Dã, rồi đứng lại ngoài phòng.
Vào đến nơi, Tần Đạc Dã nhìn vào trong, thấy một lão già gầy gò nhưng tinh thần quắc thước đang ngồi đó, chòm râu dê đã hoa râm.
"Dương thái úy." Tần Đạc Dã tùy ý chắp tay, coi như hành lễ gặp mặt.
Dương thái úy nhìn thái độ chẳng chút tôn kính nào của y, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tần Đạc Dã chẳng đợi lão khách sáo, tự nhiên ngồi vào ghế, giơ tay rót cho mình một chén trà nóng.
"Không ngờ thiệp mời của nhà họ Dương ở Hòe An lại do chính tay Thái úy đại nhân viết." Tần Đạc Dã cầm chén trà trong tay, tay còn lại giơ lên che miệng, khẽ thổi làn hơi nóng bốc lên, liếc mắt nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của Dương thái úy, bắt đầu châm ngòi: "Gấp gáp thúc giục ta ra khỏi cung tìm ông, vậy mà lại để ta đứng ngoài cửa lâu như vậy. Chẳng hiểu ra làm sao, có vội đầu thai cũng phải xếp hàng chứ."
Nghe xong, sắc mặt Dương thái úy đã đen kịt như đáy nồi, lão đập mạnh xuống bàn, quát: "Văn Tình Hạc, ngươi vô..."
"Ta vô lễ? Chắc chưa ai dám nói chuyện với gia chủ nhà họ Dương ở Hòe An - vị Thái úy quyền cao chức trọng của triều đình như vậy đúng không?" Tần Đạc Dã cắt ngang, rồi chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng.
Nước trà chảy vào cổ họng, hóa thành một dòng suối ấm áp, lướt qua từng tấc ruột gan.
Tần Đạc Dã liếc nhìn Dương thái úy đang tức giận đến bốc khói, nghĩ thầm: Tâm tính người này không ổn lắm. Đời trước, quan viên trong triều thích châm biếm mỉa mai lẫn nhau, mà y cũng rất thích ngồi trên long ỷ xem đám người đó cãi cọ, thú vị cực kỳ.
Y chậm rãi uống trà, để hơi ấm lan tỏa tứ chi.
Đôi tay tê cóng vì đứng giữa trời mưa nửa canh giờ dần dần ấm lại.
Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày, có chút ghét bỏ nhìn chén trà: "Trà của ông chát quá."
Vẫn là trà trắng Vân Nam của Tần Huyền Hiêu ngon hơn.
"Đó là trà cống thượng hạng! Mới được tiến cống mấy ngày trước!" Dương thái úy đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Tần Đạc Dã: "Kẻ quê mùa ngươi đúng là không biết quý trọng!"
"Trà cống." Sắc mặt Tần Đạc Dã chợt trầm xuống, y nhẹ nhàng lặp lại lời Dương thái úy.
"Vậy ra các ngươi còn kiểm soát cả quan đạo tiến cống nữa à." Y thở dài: "Hẳn là bệ hạ vẫn chưa ban trà cống năm nay xuống đâu nhỉ? Vậy mà các ngươi đã uống rồi?"
Dương thái úy bị nói trúng tim đen, sững lại một thoáng, nhưng chỉ trong chớp mắt, lão đã hừ lạnh một tiếng, phủi tay áo, ngồi xuống như cũ.
"Thì đã sao, chẳng lẽ bệ hạ lại vì chút trà cống này mà trị tội bản quan?"
Tần Đạc Dã nghe vậy, mày nhíu rồi lại giãn, y đưa tay xoa trán.
Nghe giọng điệu này, hẳn các thế gia đã coi chuyện đó là lẽ thường, ai ai cũng ngầm hiểu.
Nhìn cánh cửa chạm khắc hoa văn lộng lẫy, nhìn tác phong lén lút này...
Quả nhiên, câu nói "Vương và Mã cùng chia thiên hạ"* đâu phải vô duyên vô cớ mà có.
*Câu thành ngữ chỉ việc vương hầu và thế tộc cùng nhau cai trị thiên hạ.
Tư Thiên Giám còn bảo y lạm quyền tiếm đoạt, nhưng kẻ thật sự lạm quyền lại ở ngay đây.
"Thái úy đại nhân tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tần Đạc Dã kéo đề tài về chính sự.
Bị nhắc nhở như vậy, Dương thái úy cũng không truy cứu sự thất lễ của y, lão vuốt bộ râu dê hoa râm, nghiêm nghị nói: "Văn đại nhân, những hành động gần đây của ngươi, là do nhà họ Văn sai bảo à?"
Nhà họ Văn? Trong chuyện này còn có cả sự nhúng tay của nhà họ Văn ư?
Tần Đạc Dã đặt chén trà xuống.
Chu, Dương, Văn – ba đại thế gia, không một nhà nào thoát được.
Tần Đạc Dã bình thản ngồi ngay ngắn, ngước mắt hỏi: "Nhà họ Văn sai bảo ta chuyện gì?"
"Làm sao bản quan biết được?" Dương thái úy hừ lạnh.
"Ông không biết, mà đương nhiên ta cũng sẽ không nói. Dương thái úy hao tâm tổn sức gọi ta đến đây, chỉ để hỏi chuyện vô vị thế này sao? Vậy ta xin cáo từ."
Dứt lời, Tần Đạc Dã làm động tác đứng dậy, định bước ra cửa.
"Khoan đã." Dương thái úy cất tiếng: "Nếu Văn đại nhân đã muốn nói rõ mọi chuyện, vậy bản quan cũng không vòng vo tam quốc nữa."
Tần Đạc Dã ngoái đầu nhìn lão. Ngọn nến cháy sáng một bên, một nửa khuôn mặt Dương thái úy ẩn trong bóng tối, nửa còn lại hắt lên ánh lửa rực rỡ.
Tần Đạc Dã quay lại, lắng nghe lời tiếp theo của lão.
"Tranh đấu triều đình vốn là chiến trường của sĩ tộc, nhưng chừng mười ngày trước, Văn đại nhân bỗng nhiên tỏa sáng, giành được sự tín nhiệm của bệ hạ, có thể nói là một thế lực mới quật khởi trong triều."
Dương thái úy chậm rãi nói: "Chúng ta đều đang suy đoán, rốt cuộc ngươi là người của ai."
Tần Đạc Dã nghe xong, thu mắt cười nhạt.
"Nhưng Văn đại nhân cũng đừng quá đắc ý, mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi*, tài năng quá mức xuất chúng, ngược lại sẽ trở thành mục tiêu của mọi người..."
*木秀于林,风必摧之: Cây cao trong rừng sẽ bị gió quật ngã, ý nói người tài dễ bị ganh ghét.
Tần Đạc Dã khẽ cười, tiếp lời lão: "Cho nên các thế lực sĩ tộc bắt đầu thử dò xét ta, và nhà họ Dương ở Hòe An là kẻ không chờ được mà ra tay đầu tiên, đúng chứ?"
"Nói chuyện với người thông minh quả là đỡ tốn công." Dương thái úy hài lòng gật đầu, vuốt râu chờ phản ứng của y.
"Ta là người của bệ hạ." Tần Đạc Dã không giấu giếm, thẳng thừng nói.
"Ồ?" Nghe được câu trả lời này, Dương thái úy trông có vẻ rất hài lòng, vuốt râu bật cười lớn.
Tần Đạc Dã mặc kệ lão cười đến phát điên, chỉ chăm chú nhìn chén trà trong tay. Y có chút muốn uống thử, bèn nhấp một ngụm.
Chậc, vẫn đắng chát, khó uống.
Tần Đạc Dã không lộ cảm xúc đặt lại chén trà.
Quả nhiên y vẫn thích ngọt.
Dương thái úy cười chán chê, nói: "Đây là câu trả lời tốt nhất rồi."
Tần Đạc Dã dời ánh mắt khỏi chén trà, hỏi: "Thái úy nói vậy là có ý gì?"
"Bởi vì..."
Dương thái úy chậm rãi đứng lên. Tần Đạc Dã nhận ra tay lão đang đặt trên chuôi kiếm đeo bên hông.
Y cũng cảm giác được, phía sau tấm bình phong có vài luồng hơi thở đang ngấm ngầm rục rịch.
"Bởi vì, người của bệ hạ, là dễ lôi kéo nhất."
Dương thái úy nở nụ cười âm hiểm, không vội hành động, chỉ nhìn chằm chằm Tần Đạc Dã: "Văn đại nhân, bệ hạ có thể cho ngươi thứ gì, nhà họ Dương ta đều có thể cho, thậm chí còn hậu đãi hơn nhiều... Không biết Văn đại nhân có bằng lòng trở thành môn khách của nhà họ Dương không?"
Tần Đạc Dã không chần chừ lấy một giây: "Không bằng lòng."
Tên cầm thú kia cắn y thành thế này, y không muốn nhận thêm chút hậu đãi nào nữa.
Nụ cười trên mặt Dương thái úy cứng ngắc: "?"
Lão chưa từng gặp ai dám từ chối uy hiếp và dụ dỗ của nhà họ Dương một cách dứt khoát như vậy.
"Văn đại nhân, nếu bản quan không đoán sai, so với một triều thần đắc lực, địa vị của ngươi trong lòng bệ hạ, càng giống như... cấm luyến?"
Ánh mắt Dương thái úy lướt qua chiếc cổ quấn băng vải của Tần Đạc Dã, ý tứ hàm hồ.
Tần Đạc Dã: "..."
Trong mắt người ngoài thì quả thực là vậy.
Nhưng lời này khiến y cảm thấy có chút gì đó lạ lùng.
Thấy y im lặng, Dương thái úy nhướng mày, càng thêm đắc ý.
"Một kẻ chính trực thanh cao như Văn đại nhân, sao có thể chịu đựng được việc bị người khác làm nhục chứ?"
Tần Đạc Dã: "..."
Đúng thật là vậy.
Dương thái úy vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Bệ hạ làm việc luôn tùy hứng, ngươi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi hắn nhất thời hứng thú mà thôi. Đợi đến khi có thứ mới mẻ hơn, hắn tự khắc sẽ vứt bỏ ngươi. Khi đó, mất đi chỗ dựa, e rằng kết cục của ngươi còn thê thảm hơn cả bị thú dữ xé xác."
"Văn đại nhân, tiền đồ mịt mù, cớ sao không bỏ tối theo sáng, về dưới trướng nhà họ Dương ta? Địa vị, danh vọng, quyền thế, tất thảy đều không thiếu... Khoan đã, ngươi đi đâu đấy?!"
Dương thái úy không ngờ nói lâu như vậy mà Tần Đạc Dã vẫn cứ thờ ơ, chẳng chút lung lay.
Tần Đạc Dã bước ra cửa, hờ hững đáp: "Lời không hợp ý, cáo từ."
"Đứng lại."
Dương thái úy chậm rãi tiến lên một bước, bàn tay vốn đặt trên chuôi kiếm từ nãy khẽ đẩy tới, ánh kiếm lóe ra khỏi vỏ.
Ngay sau đó, tấm bình phong bị chém nát, đám gia nô khoác giáp, tay cầm trường đao đoản kiếm xông ra, vượt qua những mảnh gỗ vỡ vụn, vây chặt lấy Tần Đạc Dã.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.