Cơ thể Nhâm Lê xoay xoay vặn vẹo, oán giận nói:
“Vỗ cái gì mà vỗ, anh dỗ trẻ con đấy à.”
Nghiêm Dương cười ha ha.
“Không phải sao?”
Nhâm Lê giận, giơ tay đánh lên người Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương giả vờ bị đau.
“Tiểu Lê em xuống tay nặng qua, em có phát hiện ra là em càng ngày càng bạo lực không.”
“Có sao?”
Nhâm Lê xoa xoa chỗ vừa bị mình đánh cho Nghiêm Dương, nghiêng đầu hỏi.
Nghiêm Dương gật gật đầu nghiêm túc:
“Có. Lúc chúng ta vừa mới quen nhau em là một đứa bé rất ngoan, hơi một chút mặt liền đỏ lên, giờ thì sao…chậc chậc…”
Nhâm Lê trầm mặc một hồi:
“Vậy anh thích bộ dáng em như thế nào?”
Nghiêm Dương ý thức được lần này mình đùa có hơi quá trớn, nhanh chóng ôm Nhâm Lê vào lòng.
“Loại nào cũng thích.”
Nhâm Lê dường như nhẹ nhàng thở phào một hơi, thân thể căng cứng cũng có chút thả lỏng.
“Có A Tu ở đó, anh họ sẽ không sao.”
“Ừm, anh vẫn muốn hỏi em, Chung Ly Tu là ai?”
Nghiêm Dương đặt đèn pha dựa vào vách tường, ngọn đèn chiếu lên đỉnh mật thất, toàn bộ mật thất đều sáng hơn rất nhiều.
“Thực ra em cũng không rõ lắm, chỉ là trước đây có nghe nói qua bộ tộc Chung Ly rất thần bí, bọn họ không có chỗ ở cố định, người trong tộc có phương thức liên lạc riêng biệt. Em nhớ rõ khi ông nhắc đến bộ tộc Chung Ly thì vẻ mặt trông rất sùng kính, chú Phùng cũng từng nói, bộ tộc Chung Ly là vua.”
Nhâm Lê dừng lại một chút.
“Về phần Tu…thân phận của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-trung-chuyen-tu-vong/2276890/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.