Lục lão gia một lời đáp ứng, khó được dịp con trai có việc tìm ông hỗ trợ, nhưng giáo viên dạy học cũng không phải dễ tìm như vậy, từ từ lưu ý, vạn nhất tìm người bậy bạ dọa con dâu ông chạy mất thì làm sao bây giờ?
Sau khi Trương lão sư bị sa thải, Bảo Châu lại bắt đầu cuộc sống nhàn rỗi không có việc gì thì chạy đến nhà chồng nhà mẹ đẻ, hai nhà đều rất thích cô, có cái gì ăn ngon chơi tốt sẽ gọi cô, vì vậy làm người hầu hai nhà mệt muốn chết, có đôi khi chạy đến trong tiệm, mới biết Bảo Châu đã được nhà khác gọi đi ăn cơm, không phải đi không được gì sao?
Côn Sơn dứt khoát mua cho cô một cái điện thoại, hai nhà tự nhiên là có, vì vậy, Bảo Châu có thêm niềm vui thú, chính là canh giữ điện thoại, người ta là ôm cây đợi thỏ, cô là ôm điện thoại đợi ăn, bình thường hơn mười giờ sáng, xem chừng Bảo Châu có lẽ tỉnh ngủ, có đồ ăn ngon nên gọi cô đến, nếu mười một giờ không ai gọi cô, lúc này phòng bếp trong nhà mới chuẩn bị một phần cơm trưa cho cô, bữa tối thì vợ chồng son tự ăn ở nhà, nhưng ngẫu nhiên hai nhà có đồ tốt vẫn gọi bọn họ sang.
Ngày hôm đó chín giờ rưỡi Bảo Châu thức dậy, một bên gặm bánh bao, một bên điện thoại đã gọi tới, Bảo Châu tiếp: “Nghe?”
“Nhị thiếu nãi nãi, hôm nay trong nhà làm tiệc rượu đãi khách, lão gia cố ý phái người từ Thượng Hải chở mấy con tôm Hùm về,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-bao-vo-yeu/2344204/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.