19
Từ đó về sau, ta không còn gặp lại Hoắc Đình nữa.
Tin tức hắn chết được truyền đến ba ngày sau đó.
Ngày hôm đó ta bị hắn đẩy ra khỏi đại điện, vệ quân lập tức kéo ta đi, mặc cho ta vùng vẫy, gào khóc thế nào cũng vô ích.
Những người được hắn huấn luyện đều lạnh lùng giống như hắn, bị ta la hét đến phiền, có người dứt khoát giáng một chưởng khiến ta ngất đi.
Khi ta mơ mơ màng màng tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một cỗ xe ngựa đang lao nhanh. Người đánh xe là Hoắc Xuân, mặc cho ta cắn xé thế nào hắn cũng không chịu dừng lại.
Ta khóc lóc, gào thét trong xe không ngừng.
Hoắc Xuân chưa từng nhìn thấy ta mất kiểm soát như thế này, chưa từng thấy ta điên cuồng như vậy. Đến đêm, hắn dừng xe trong một khu rừng sâu, vừa mở miệng, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má.
“Mộc Lan, ngươi đừng như vậy. Ta sợ lắm.”
Ta nắm chặt vạt áo Hoắc Xuân, một nỗi đau đớn như trời đất sụp đổ dâng lên trong lồ ng ngực.
Trái tim ta giống như bị xé toạc ra, chứa đầy nỗi tuyệt vọng, bất lực, đau đớn, nuối tiếc, cùng sự giày vò khi không thể sống chết có nhau cùng người kia.
Lúc đầu ta khóc, sau đó ta lại cười, rồi lại gào thét thảm thiết.
Sau này nước mắt ta cạn khô, giọng khàn đặc, giống như mất đi linh hồn, chẳng còn chút ý chí nào nữa.
Mãi đến khi Hoắc Xuân tìm được Hạ cô cô đến.
Khi đó ta đã ở huyện Mậu, Hoắc Xuân phí hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-huu-moc-lan-nguyet-anh-sa-khau/2590944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.