"Bị người ta đánh đúng không, ẩu đả?"
Bác sĩ trực ban khâu nốt mũi sau cuối, liếc nhìn cậu nhóc trước mặt. Ngoại trừ chau mày lúc bắt đầu khâu vết thương thì từ đầu chí cuối đối phương chẳng hó hé gì.
"Đám nhóc mấy đứa thì oán sâu hận lớn đến mức nào cho được? May là chỉ bị ở góc trán, nếu bị đánh vào thái dương thì phải làm sao? Hoặc đánh trúng mặt là bị huỷ dung đấy biết chưa?"
Đối phương vẫn im thin thít. Ngược lại sắc mặt của cậu bạn đang giấu cằm trong chiếc khăn quàng màu trắng gạo đứng kế bên còn tái nhợt hơn cả người bị thương. Cậu cảm ơn bác sĩ.
"Đóng tiền ở tầng một, lấy thuốc ở nhà thuốc dưới tầng một tòa nhà trước mặt, truyền nước tại phòng truyền dịch trên tầng hai tòa này." Bác sĩ chưa yên tâm bèn dặn thệm: "Đừng để vết thương dính nước. Dạo này phải ăn thanh đạm, đừng ăn hải sản, cũng đừng ăn cay... Ba mẹ tới chưa?"
Đương nhiên ba mẹ không tới được. Trì Việt sợ Từ Thuyền lo lắng nên đã gọi cho cô lúc còn trên xe, nói với cô là sáng mai hắn mới về tới thành phố Ninh.
Tưởng Tự sợ đi tới đi lui sẽ ảnh hưởng vết thương mới khâu nên cậu bảo Trì Việt chờ ở phòng truyền dịch trên tầng hai, còn mình thì chạy đi đóng tiền ở tầng một rồi qua nhà thuốc để lấy thuốc.
Thêm cả tiền khâu vết thương thì tốn tổng cộng hai trăm bốn mươi mốt tệ bảy hào. Tưởng Tự cầm thuốc và hóa đơn đóng tiền quay lại tầng hai tìm y tá trực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-sang-kho-gap-tu-loc/2768033/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.